Editor: Lập Lòe
Thời gian trôi qua nửa tháng, Cố Thu lại bán đi căn nhà thứ hai, lần này mọi thủ tục đều đã quen thuộc, rất nhanh chóng cô lại trở thành một tiểu phú bà.
Khi ký hợp đồng, cô cũng biết được người đàn ông tên là Đào Tầm, còn cô gái tên là Hà Mỹ Thư.
Nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, dù đã như vậy, Đào Tầm vẫn còn để mắt đến căn nhà của cô ở Kim Quế Viên: "A Thư, em đi xem thử căn nhà ở Kim Quế Viên đi."
Hà Mỹ Thư bĩu môi: "Chỗ đó còn gì đáng để xem nữa!"
"Nhìn qua một lần cho yên tâm."
Hà Mỹ Thư miễn cưỡng: "Được rồi, em sẽ quay lại ngay, anh chờ em nhé." Cô ta quay sang nói với Cố Thu, "Đi thôi."
Cố Thu hơi giật giật mí mắt, mỉm cười nói: "Được thôi, năm ngàn nhé."
Hà Mỹ Thư: "... Cô cứ chết chìm trong cái hố tiền đi!" Vừa nói vừa chuyển cho Cố Thu năm ngàn đồng, "Như vậy được chưa?"
Cố Thu một bộ dáng vui vẻ, niềm nở nói: "Để tôi gọi xe, để tôi gọi xe."
Trên đường đi, Cố Thu tò mò hỏi Hà Mỹ Thư: "Người đến trước các cô rốt cuộc là ai vậy, các người là cùng một nhóm à?"
Trải qua cuộc trò chuyện trước đó, Cố Thu đã thành công xây dựng hình tượng một người vừa tham lam vừa ngu ngốc trong mắt Hà Mỹ Thư, cho nên cô ta không chút đề phòng mà buột miệng cười nhạo: "Một tên cố làm ra vẻ bí ẩn, chắc chắn là do đám người đó cử đến, ai cùng nhóm với bọn họ chứ?"
Đám người đó?
Cho nên không chỉ có một nhóm người, đôi nam nữ này, hay là nói, nhóm của họ, và nhóm kia, có lẽ là đồng loại nhưng đối địch nhau? Nghe giọng điệu của Hà Mỹ Thư, cô ta còn rất coi thường đối phương.
Cố Thu ‘ồ’ lên một tiếng: "Tôi thấy hành vi và mục đích của anh ta giống các cô, cứ nghĩ là các người cùng một phe đấy? Nghe giọng của cô, các người có thù với nhau à? Nếu anh ta biết căn nhà đã bị các cô mua rồi, liệu có đến gây chuyện với các cô không?"
Hà Mỹ Thư ngẩng cao đầu: "Sư huynh của tôi lợi hại nhất, ai có thể đánh bại được anh ấy?"
Nhưng lại không phản bác khả năng sẽ có xung đột.
Cố Thu tò mò hỏi tiếp: "Các người đang tìm cái gì à? Ai tìm được trước thì thắng sao?"
"Chúng tôi không giống bọn họ. Bọn họ ích kỷ, chỉ vì tư lợi, còn chúng tôi là vì hòa bình thế giới." Hà Mỹ Thư đột nhiên nhận ra mình nói quá nhiều, liền cau mày: "Ai nha, sao cô hỏi nhiều thế?"
Cố Thu dừng lại đúng lúc, không hỏi thêm nữa.
Hai người quay lại căn hộ 1801 đi dạo một vòng, rồi lên sân thượng xem qua, suốt toàn bộ quá trình, trái tim Cố Thu như đang treo lơ lửng, lo sợ cô ta phát hiện ra điều gì.
Nhưng rõ ràng, Hà Mỹ Thư chẳng phát hiện ra gì, liền gọi điện cho Đào Tầm: "Ở đây chẳng có gì cả."
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Hà Mỹ Thư chu môi: "Được rồi, biết rồi, em sẽ làm."
Sau đó cô ta quay sang nói với Cố Thu: "Cô lật tấm vải trên sàn nhà lên." Cô ta chỉ vào tấm vải bảo vệ nền gạch trong phòng khách.
Cố Thu hỏi: "Lật cái này lên làm gì?"
"Bảo cô lật cô liền lật, cô nghĩ năm ngàn đồng dễ kiếm lắm à!"
Cố Thu đành phải làm theo. Sau khi xong, Hà Mỹ Thư lại nói: “Được rồi, cô có thể ra ngoài.”
“Chờ một chút, cô một mình ở trong này làm gì? Nhà tôi vừa mới trát xong lớp bả tường đấy, cô đừng có làm hỏng!"
“Biết rồi, phiền chết đi được!"
Cố Thu vừa lẩm bẩm nhắc nhở không ngừng, vừa lùi dần ra ngoài. Lúc đi qua, cô ‘vô tình’ làm đổ một viên gạch dựa vào tường. Cô nhanh chóng dựng lại viên gạch và đặt ngay ngắn dựa vào tường: "Cô làm nhanh lên đấy!"
Hà Mỹ Thư trợn mắt.
Nhân lúc đóng cửa, Cố Thu nhanh chóng vặn chìa khóa vào ổ mà không gây tiếng động. Khi cửa vừa khép lại, biểu cảm trên gương mặt cô liền thay đổi, lông mày nhíu chặt, không ngừng đi qua đi lại, có vẻ đầy lo lắng.
Cô mạo hiểm như vậy chỉ để dụ hai người kia sang căn nhà cũ, ai ngờ họ lại cẩn trọng và cố chấp đến thế, vẫn còn nhớ đến căn nhà này.
Cũng may lần này chỉ có một người đến.
Cô áp tai vào cửa để nghe ngóng, nhưng không nghe thấy gì. Cẩn thận xoay nhẹ chìa khóa, không gây ra tiếng động nào, rồi từ từ mở cửa.
Cảm ơn cửa mà nhà thầu đã cung cấp khá tốt, quá trình mở cửa gần như không có âm thanh.
Cô nhẹ nhàng hé cửa, từ góc độ này có thể nhìn thấy viên gạch lát tường mà cô vừa đặt lại, viên gạch màu nhạt giống như một tấm gương mờ, phản chiếu cảnh tượng trong phòng khách.
Tiếc là góc độ viên gạch không phản chiếu được sàn nhà, chỉ thấy Hà Mỹ Thư đang vẽ gì đó trên nền gạch.
Dường như đây là một việc cần sự tập trung cao độ, Hà Mỹ Thư làm rất nghiêm túc, cộng thêm tính cảnh giác thấp của cô ta, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị theo dõi.
Sau khi vẽ xong, Hà Mỹ Thư thở phào nhẹ nhõm, rồi làm một thủ thế. Ngay lập tức, Cố Thu cảm nhận được luồng linh khí lan tỏa ra.
Động tác phóng linh khí của cô ta nhanh gọn và thành thạo hơn Cố Thu rất nhiều, Cố Thu chăm chú theo dõi từng động tác, cố gắng ghi nhớ kỹ.
Cùng lúc đó, một tiếng “phụt” vang lên, sàn nhà đột nhiên bốc cháy.
Đồng tử của Cố Thu co lại.
Một lát sau, Hà Mỹ Thư lẩm bẩm: "Đúng là chẳng có gì cả!"
Hình như cô ta định quay người lại, Cố Thu lập tức khép cửa.
Chốc lát sau, Hà Mỹ Thư mở cửa bước ra: “Thế nhé, tôi đi đây.”