Bệnh di truyền của gia tộc rất mạnh, mới qua chưa tới một tuần mà ông Chu đã tiều tụy trông thấy.
Sau khi dùng rất nhiều cách để “lấy” lại được điện thoại, ông ta nắm chặt nó trong tay, giả vờ nói bằng giọng ôn hòa: “Trước kia ba không cố ý, thật sự quá sốt ruột nên mới bị cái lợi trước mắt mê muội tâm trí và làm tổn thương con… tổn thương Ánh Ánh.”
Là người làm ăn kinh doanh nhiều năm, lời xã giao này ông Chu nói rất thuận miệng.
“Đồ Đồ à, con giúp ba lần này đi, sau này ba chắc chắn sẽ không như vậy nữa…” Ông Chu dùng tình lý muốn khuyên bé thỏ Omega về. “Ba cũng không có ý gì khác, chỉ muốn gặp lại con một lần thôi. Trên thế gian này người ba không yên tâm nhất chính là con.”
Mấy lời này đều là nói linh tinh, nếu trước kia ông ta để ý đến bé thỏ Omega dù chỉ là một chút thì mối quan hệ giữa cậu và nhà họ Chu cũng chẳng đến mức như hiện tại.
Bé thỏ Omega mím chặt môi không trả lời, ông Chu tiếp tục nói: “Đồ Đồ đến thăm ba một lần được không? Chỉ một lần thôi…”
“Ngoan, ba có rất nhiều chuyện muốn nói với con.”
“Giữa ông và em ấy không có gì đáng để nói hết.” Alpha sói lớn vừa trải xong thảm dã ngoại để ăn cơm đã thấy bé thỏ Omega nghe điện thoại.
Ban đầu Alpha không quá để ý, đến khi thấy bé thỏ mím chặt môi mới nhận ra không đúng, thế là lập tức đánh tiếng với em trai đang bận rộn rồi xoay người đi về phía cậu.
Ai ngờ quả nhiên không phải chuyện tốt.
Alpha sói lớn nhìn màn hình điện thoại hiển thị đã cúp máy, sắc mặt hơi trầm xuống.
Ông Chu đang nói chuyện điện thoại bị bé thỏ lặng lẽ báo cho Alpha sói lớn.
“Ông ta gọi điện cho em là vì… muốn em đến thăm ông ta?”
Alpha nhíu chặt mày, vẫn cảm thấy rất kỳ quặc.
“Vâng ạ.” Đôi tai trên đầu cậu hơi đong đưa, ở trước mặt Alpha cậu không cần giấu đôi tai thỏ chưa thể hóa hình hoàn toàn của mình: “Nhưng mà em không đồng ý đâu anh.”
“Ừ.” Alpha sói lớn cười bưng một đĩa hoa quả đã bổ đến cho cậu: “Đồ Đồ giỏi quá.”
Ba ngày sau, trong phòng bệnh của ông Chu.