Tới lúc mặt trời lặn về phía tây, Từ Nam Phong nghĩ những người tham gia săn thú có lẽ cũng trở về rồi, nàng nói với Kỷ vương, “Giờ chắc cũng sắp hết thời gian rồi, chúng ta đi săn mấy con thỏ hoang hồ ly làm dáng một chút rồi về doanh trướng thôi.”
Diêu Giang ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời chiều đầy ánh nắng, nói với Từ Nam Phong, “Vương phi cứ đưa Vương gia trở về trước, để tại hạ đi săn bắn là được rồi.”
Từ Nam Phong liền đỡ Kỷ vương lên ngựa.
Nhưng đúng lúc này, chỗ rừng sâu yên tĩnh đột ngột vang lên một hồi lá rụng huyên náo.
Tiếng động này quá kỳ quặc, nhao nhao tạp tạp không theo quy luật nào, cũng không giống tiếng bước chân của con người, còn kèm theo vài tiếng khàn khàn giống như ép ra từ sâu trong cổ họng, nghe mà rợn cả tóc gáy.
Từ Nam Phong nắm dây cương ngựa của Kỷ vương, chợt quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng cây lắc lư trong rừng sâu.
“Có lẽ là dã thú, Vương phi mau lên ngựa !” Diêu Giang cũng tỉnh táo lại, một tay dang ra ngăn cách Từ Nam Phong cùng Kỷ vương trước ngựa, một tay lại rút bội kiếm bên hông ra, bày ra tư thế phòng bị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play