Trung thu vừa qua, vài ngày sau đó trời liên tục có mưa thu. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, mặt đất đã mọc từng cụm cúc thưa thớt, ngay cả khi gió thổi cũng mang đến một chút độ ẩm thanh mát.
Hôm nay được hôm trời quang mây tạnh, mái ngói Đông cung được gột rửa nhìn như mới. Từ Uyển Như ngồi ngay ngắn trước gương, tinh tế vẽ mày thoa phấn, tô son đỏ như màu anh đào.
Thị nữ thân cận của nàng ta luôn miệng tán dương “Nương nương quả là quốc sắc thiên hương, cũng khó trách Thái tử điện hạ sủng ái người như vậy, có đồ gì tốt liền đưa cho nương nương dùng trước.”
Từ Uyển Như nghe thị nữ nịnh hót lơ đễnh cười một tiếng “Được sủng ái cũng có tác dụng gì, chẳng phải vẫn kém người kia một bậc, mỗi ngày đều phải đến chỗ Thái tử phi thỉnh an sao? Trước kia ở trong nhà đều là người khác đến thỉnh an ta, bây giờ lại phải nhìn sắc mặt người khác hành động.”
Nói xong, Từ Uyển Như nhíu mày liễu “Đem cây trâm khảm cánh bướm vàng trên đầu ta xuống, tránh cho nàng ta nói ta dùng một đống vàng ngọc, vượt quá giới hạn.”
Như Ý không dám nhiều lời, nhanh chóng đem cây trâm kia gỡ xuống, cẩn thận đặt lại vào trong hộp.
Trang điểm xong, Từ Uyển Như theo thường lệ đi đến chính điện thỉnh an chính thê. Nàng ta đeo lên bộ mặt ngây thơ, ánh mắt sáng rực, khuôn mặt tươi cười. Mở miệng ra là lập tức gọi một tiếng “tỷ tỷ”, dụ dỗ Thái tử phi vui vẻ không thôi. Ngồi một lát, ánh mắt Từ Uyển Như nhìn vào túi hương bên người Thái tử phi, ánh mắt hiện lên một tia tính toán.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play