Cửa Tây thành, đường phía Đông, miếu Diêm Vương, buổi trưa canh ba.
Từ Nam Phong như phát điên, liên tục thúc ngựa chạy nhanh hơn. Tay nàng siết dây cương đến mức trắng bệch, mái tóc dài bay tán loạn theo gió, khàn giọng hô to “Làm phiền tránh đường!”
Tuấn mã phi nước đại, đem những vũng nước dưới chân đạp cho bắn tung tóe. Trời mưa tầm tã, nhịp tim nàng đập thình thịch, hô hấp dồn dập, cả thế giới như mờ nhạt méo mó.
Nàng không biết mình vượt qua hẻm nhỏ hẻo lánh này như thế nào. Thời điểm Từ Nam Phong tung người xuống ngựa, chân nàng càng run rẩy dữ dội hơn, không đi nổi hai bước đã ngã xuống. Sau đó nàng cắn răng, chống đầu gối bò lên, vịn tường đi từng bước một, lảo đảo tiến tới viện nhỏ cũ nát.
Đó là một tòa miếu nhỏ rách nát, nóc nhà đã hỏng một nửa, thóc lúa lẫn vào đống gạch ngói đổ nát trong nước mưa càng toát ra mùi vị mốc meo.
Trong miếu nhỏ có tiếng khóc quen thuộc của một nữ nhân.
“Nương.” Từ Nam Phong đột ngột đẩy nát cánh cửa giấy. Gió lớn cuốn theo mưa tạt vào tòa miếu nhỏ, sấm chớp xé rách bầu trời, soi sáng cả không gian cũ nát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT