Thiệu Ninh Khải để lại một bộ râu nhỏ, khoác áo giáp, cưỡi ngựa tiến vào. Dù đã gần bốn mươi tuổi, hắn vẫn giữ được vẻ tuấn tú phong trần. Khi nhìn thấy ta, ánh mắt hắn rực lên sự kinh ngạc mãnh liệt, trước mặt lão phu nhân và các hậu bối, hắn lao thẳng về phía ta.
"Di Hiền, lâu rồi không gặp, sao ta thấy nàng càng ngày càng đẹp hơn thế này?"
Ta khẽ lườm hắn một cái, đầy e thẹn: "Nói năng bậy bạ gì thế, cả hai chúng ta đã có tuổi rồi, con cái đang nhìn cả, sao chàng lại tùy tiện như vậy."
"Nàng là thê tử của ta, khen một trăm câu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ai cả. Chẳng lẽ nàng không nhớ ta sao?"
Ta nhẹ nhàng đánh vào tay hắn: "Đừng đùa nữa, mau vào trong đi. Mọi người đã đứng đợi chàng trong gió lớn, ta thì không sao, nhưng phải cẩn thận kẻo đứa cháu trong bụng lại không vui."
Thế nhưng, hắn chẳng quan tâm đến chuyện dòng dõi gia tộc ngay, mà lại vuốt ve khuôn mặt ta đầy ân cần.
"Phu nhân vừa phải giám sát việc học của Văn Uyên, lại phải lo liệu hôn lễ cho nó, giúp ta yên tâm nơi chiến trường. Có được một thê tử như thế, ta còn cầu mong gì hơn nữa."
Mọi người xung quanh đã quen với sự thể hiện tình cảm kín đáo, chưa từng thấy cảnh công khai như vậy, đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Thiệu Ninh Khải tiện tay tháo ngọc bội bên hông, ném cho Nguyễn Kim Châu, lúc này bụng nàng đã lớn.
"Đây là ngọc bội Hoàng thượng vừa ban, coi như là quà gặp mặt của phụ thân."
Nguyễn Kim Châu vui mừng khôn xiết, cúi người cảm tạ.
Thiệu Ninh Khải lại kéo tay ta, dắt thẳng vào trong phủ, ta muốn vùng ra nhưng không thể, đành để mặc hắn.
Ta lùi lại nửa bước, đi sau hắn, cúi đầu. Nét e thẹn khi nãy giờ đã trở thành nụ cười lạnh nhạt.
Kiếp trước, khi ta bệnh liệt giường, lúc xuất hiện trước mặt hắn, dung mạo ta đã chẳng còn giữ được vẻ đẹp. Hắn lấy cớ bị thương để chia phòng với ta, còn ta thì bị bận rộn với việc vặt vãnh trong gia đình, không còn tâm trí lo cho cuộc sống phu thê.
Giờ đây, khi sức khỏe ta đã hồi phục, dung mạo trẻ trung chỉ như mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, hắn lại tỏ vẻ hứng thú như một con ch.ó ngửi thấy mùi thịt thơm. Rõ ràng, hắn không phải chỉ có phản ứng với mỗi Nguyễn Kim Châu.
Nếu hắn đã giả vờ không có khả năng, thì ta sẽ khiến hắn không bao giờ có khả năng nữa.
Đêm hôm đó, Thiệu Ninh Khải đến phòng ta, ta chỉ bảo hắn uống trước bát thuốc dưỡng thương. Khi hắn nằm trên giường, lại không hề động đậy.
Ta giả vờ không hiểu: "Sao vậy? Chàng có điều gì lo lắng à?"
Thiệu Ninh Khải im lặng hồi lâu rồi nói: "Nhiều ngày hành quân, lại thêm bị thương, đêm nay ta thật sự mệt mỏi, chỉ muốn ôm nàng ngủ một giấc thôi."
Ngày hôm sau, hắn lấy cớ dưỡng thương và chuyển sang phòng khác.
Ta an ủi hắn: "Chắc sẽ không sao đâu, Hầu gia nhất định sẽ sớm khôi phục phong độ."
Nhìn gương mặt phong trần của Thiệu Ninh Khải đỏ bừng vì xấu hổ, ta cười thầm đến đau bụng khi không có ai bên cạnh.
Khi ấy, ta thấy Nguyễn Kim Châu đang làm nũng với Thiệu Văn Uyên, đòi hắn bế nàng lên xích đu.
Thiệu Văn Uyên chẳng suy nghĩ mà lập tức từ chối: "Giữa chốn đông người, làm vậy thật mất lễ nghi."
Nguyễn Kim Châu giận dữ ném vỡ chén trà: "Vì sao phụ thân và mẫu thân có thể như vậy, còn chúng ta lại bị cho là thất lễ?"
Thiệu Văn Uyên điềm nhiên đáp: "Phụ thân ở biên cương đã quen sự phóng khoáng, ta là quan văn, dĩ nhiên phải khác."
Thiệu Văn Uyên có thể viết thơ, vẽ tranh cho nàng, nhưng lại không chịu thể hiện tình cảm chốn đông người. Trước kia, Nguyễn Kim Châu rất yêu thích sự thanh nhã ấy, nhưng sau khi chứng kiến cảnh phu thê ân ái công khai, nàng đã không còn thỏa mãn với hắn nữa.
Hai người bất hòa, mỗi người bỏ đi một ngả. Ta bước đến, ngồi trên ghế xích đu, nhặt cuốn sách nàng để lại.
Đó là cuốn tiểu thuyết mới đang rất thịnh hành ở kinh thành, nghe nói dựa trên câu chuyện có thật về một cặp phu thê ân ái nổi danh trong kinh.
Nam chính là Hầu gia bách chiến bách thắng nơi chiến trường, nữ chính là tiểu thư thế gia, hai người trời sinh một đôi, sống hạnh phúc đến bạc đầu.
Nhũ mẫu cười nói: "Phu nhân không nhận ra nguyên mẫu của cuốn sách này sao? Ngay cả lão nô cũng thấy quen thuộc."
Ta cười nhạt: "Lại nói bậy, cẩn thận ta đánh miệng ngươi!"
Nhũ mẫu giả vờ vỗ vào miệng mình: "Phải, phải, những gì trong sách sao sánh bằng tình cảm phu thê hòa hợp giữa phu nhân và Hầu gia. Thiếu phu nhân còn đọc sách làm gì, trước mắt chẳng phải đã có một đôi cầm sắt hài hòa rồi sao?"
"Ngươi thật là lắm lời, đáng ghét!"
Ta tựa vào xích đu nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu lại nghĩ đến miếng ngọc bội mà Nguyễn Kim Châu đang đeo, chính là thứ Thiệu Ninh Khải ban cho nàng.
Chuyện tình cảm phu thê nào có hấp dẫn bằng những câu chuyện bí mật trong chốn hào môn.
Cuốn tiểu thuyết này sắp lỗi thời rồi, phải bảo họ viết một cuốn mới thôi.
Cuốn tiếp theo nhất định sẽ bán chạy hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT