Vậy mà điều này lại trở thành một câu chuyện phong lưu của Thiệu Văn Uyên. Hắn không thấy xấu hổ, ngược lại còn đem chuyện này rêu rao khắp nơi, khiến ai ai cũng biết có một tiểu thư danh giá si mê hắn đến mức cả đời không chịu gả đi.
Điều này khiến huynh trưởng ta tức giận đến mức đoạn tuyệt với ta.
"Ngươi là cô ruột của nó, xuất thân cao quý, gả vào nhà giàu sang. Nhà ta tuy không bằng nhà của họ nhưng ta vẫn nuôi nổi Cẩm Nhân, coi như để nó thủ tiết đi!"
Câu nói "thủ tiết" ấy, mắng thật đúng!
Thiệu Văn Uyên hiểu rõ mọi chuyện, nếu không hắn đã không thất thố vào lúc này.
Hắn gượng cười, phớt lờ sắc mặt của Nguyễn Kim Châu, nói: "Văn Thịnh chỉ là con thứ, năm nay thi cử không đỗ đạt, làm sao xứng với Cẩm Nhân, một tiểu thư danh giá?"
Ta giả vờ tỏ ra tiếc nuối: "Cẩm Nhân bị ngươi từ hôn, không thể lấy được một lang quân như ý, ta là cô ruột của nó, vì sinh ra đứa con bất hiếu mà gây ra tai họa, chỉ có thể suy tính nhiều hơn một chút."
"Về chuyện thi cử không thuận lợi, điều đó không đáng lo. Trước đây ngươi được học với các danh sư khắp nơi mới có thể đỗ đạt Trạng nguyên khi tuổi còn trẻ. Còn Văn Thịnh dù tự mình học tập nhưng đã đỗ được Tú tài, điều đó chứng tỏ nó cũng có tài học vấn."
"Ta nghe nói Giang Thái phó năm nay về hưu, ta định mời ông ấy đến dạy cho Văn Thịnh. Ba năm nữa, chắc chắn nó sẽ đỗ đạt."
Sắc mặt Thiệu Văn Uyên sa sầm lại, hắn kinh ngạc chất vấn: "Thầy của ta chỉ là Tế tửu ở Quốc Tử Giám, tại sao hắn lại có tư cách được Thái phó dạy dỗ?"
"Mẫu thân, sao người có thể thiên vị như vậy!"
Ta thản nhiên đáp: "Ngươi là con trai của ta, đích tử của Hầu phủ, vừa sinh ra đã mang thân phận cao quý rồi."
"Hiện tại ngươi cưới một nữ tử nhà thương nhân làm chính thất, sau này đám văn nhân thanh lưu sẽ khinh thường ngươi, lánh xa ngươi, ngươi còn bận tâm gì đến thân phận của thầy dạy mình nữa?"
Ta đã đặt những tài nguyên tốt nhất trước mặt hắn, nhưng hắn lại chê bai không muốn nhận. Giờ chỉ vừa chia cho người khác một chút, hắn đã phản ứng như thế, chứng tỏ hắn không phải không để ý.
Không sao.
Những việc như thế này, rồi sẽ còn xảy ra nhiều hơn.
Chiếc thang ta từng đặt cho hắn bước lên cao, giờ đây sẽ trở thành nơi hắn trượt ngã.
"Sau này, khi Văn Thịnh đỗ đạt cao, cả hai huynh đệ đều là Trạng nguyên, không chỉ vẻ vang cho dòng họ, mà còn giúp Hầu phủ thêm phồn vinh, chẳng phải rất tốt sao?"
Lão phu nhân hài lòng gật đầu, hiếm hoi khen ta: "Không hổ là con gái nhà danh gia vọng tộc, tầm nhìn thật rộng, lo nghĩ rất chu toàn. Nhiều năm qua ngươi chưa về nhà mẹ đẻ, lần này về lại còn sinh bệnh, hẳn là sẽ trách Hầu phủ đã không chăm sóc tốt cho ngươi. Phải chuẩn bị nhiều lễ vật quý giá đem về nhà mẹ đẻ bồi tội với thông gia mới được."
Nếu là những lợi ích có liên quan đến cả Hầu phủ, thì dù lão phu nhân có cưng chiều Thiệu Văn Uyên đến đâu cũng không dám thiên vị trong chuyện này, thậm chí còn cho người mở kho riêng để ta chọn lễ vật.
Ta rời khỏi sảnh với nụ cười trên môi, mặc cho Thiệu Văn Uyên tức giận đến mức mặt mày đỏ gay.
Nhìn sắc mặt Nguyễn Kim Châu, chắc chắn khi về đến phòng, hai người họ sẽ còn nhiều chuyện để tranh cãi.
Trước khi trở về nhà mẹ đẻ, ta đến từ biệt lão phu nhân.
Lão phu nhân nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng không kìm được cảm giác đau lòng mà mở miệng: "Ta nghe nói ngươi đã mang đi đến mười xe lễ vật, như vậy có phải là quá nhiều rồi không..."
Ta ngắt lời bà: "Con dâu cũng biết là chưa đủ đâu ạ. Tấm lòng của mẫu thân, con dâu không dám làm trái. Dù Tô gia không quá hiển hách, nhưng cũng miễn cưỡng coi như một gia tộc danh giá. Nếu muốn chu toàn mọi lễ nghi, chỉ sợ mẫu thân phải chuyển cả kho riêng đi cũng chưa đủ."
"Con dâu chỉ chọn những thứ tinh xảo để biếu cho phụ mẫu, huynh đệ và tỷ muội thân thiết. Mẫu thân đừng quá bận lòng. Phụ mẫu con đều là người rộng lượng, chỉ cần lòng thành là đủ, tuyệt đối sẽ không cho rằng người thất lễ đâu."
Ta tỏ vẻ khoan dung an ủi, lão phu nhân khẽ co giật khóe miệng, từ kẽ răng thốt ra một lời khen ngợi.
"Thật vậy sao? Ngươi quả là biết thông cảm..."
"Con dâu vốn dĩ luôn thấu hiểu, lo lắng cho mẫu thân là bổn phận của con."
Ta mang theo Thiệu Văn Thịnh và mười gương vàng bạc trở về nhà mẹ đẻ. Khi đi ngang qua viện của Thiệu Văn Uyên và Nguyễn Kim Châu, ta nghe thấy hai người đang cãi nhau.
"Ta chỉ muốn cùng mẫu thân về thăm nhà ngoại, nàng có thể đừng suy nghĩ lung tung được không?"
"Ta suy nghĩ lung tung? Nếu chỉ là về thăm nhà ngoại, tại sao không thể dẫn ta theo? Ta là cháu dâu, cũng muốn bái kiến người thân của mẫu thân."
"Nhà ngoại ta là gia môn danh giá, thân phận của nàng sao có thể đi cùng? Đừng gây chuyện nữa!"
"Hồi đó chính ngươi từ hôn với biểu muội nhà danh gia vọng tộc của ngươi, giờ lại chê bai thân phận của ta sao?"
"Ta chỉ nói sự thật thôi. Chẳng lẽ nàng không tự nhận thức được sao? Hơn nữa, lần này ta đi là để xin cữu cữu giúp đỡ, chẳng lẽ nàng muốn ta suốt mấy năm tới chỉ làm một viên quan lục phẩm thôi sao?"