Lời nói nghe thật khéo léo, dù lão phu nhân có ghét ta đến đâu cũng không thể bắt bẻ thêm.

Nhưng người có mắt đều nhận ra Thiệu Văn Uyên đối với ta lãnh đạm, hờ hững ra sao, mọi người không khỏi dành cho ta ánh nhìn đầy cảm thông.

Chỉ trong chốc lát, phu thê Thiệu Văn Uyên trở thành mục tiêu của vô số ánh mắt không mấy thiện cảm.

Nguyễn Kim Châu chẳng khác nào hòn đá phá vỡ quy củ của một gia tộc danh giá. Nàng ta xuất thân từ một gia đình thương nhân, không ngồi kiệu hoa, không đội khăn che mặt, cưỡi ngựa mà về làm dâu.

"Trạng nguyên có thể cưỡi ngựa diễu phố, cớ sao ta không thể?"

Giờ đây, nàng ta hẳn là đang rất hối hận. Những lời giễu cợt của người khác nghe thật rõ ràng, và nét mặt của nàng ta cũng phơi bày trước tất cả.

Nàng chỉ còn biết cắn răng làm lễ bái đường, gương mặt vốn đã luyện tập bao tháng trời, lúc này trông còn khó coi hơn cả khóc.

Ta dịu dàng nói: "Xem này, vừa kịp giờ lành. Nếu đợi ta trang điểm kỹ lưỡng rồi mới ra, các con lại không chịu làm lễ, làm lỡ mất giờ lành, chẳng phải sẽ thành lỗi của ta sao?"

Sau khi làm xong nghi lễ, ta tháo chiếc vòng ngọc xanh bích đã in dấu vết của thời gian trên cổ tay xuống.

"Vốn dĩ ta nghĩ hôm nay sẽ không tham dự, định ngày mai khi ngươi dâng trà, ta sẽ tặng lễ vật. Nhưng vì chuyện xảy ra bất ngờ, ta chưa kịp chuẩn bị, vậy trước tiên cứ lấy chiếc vòng này mà làm lễ vật."

Thiệu Văn Uyên đột nhiên thở gấp, ánh mắt nhìn ta chằm chằm đầy phức tạp.

Ta đáp lại bằng một nụ cười khẳng định.

Nhưng không ngờ Nguyễn Kim Châu lại nghĩ ta cố tình làm nhục nàng. Khi nhận vòng, nàng cố ý thả lỏng tay, để chiếc vòng rơi xuống đất và vỡ thành ba mảnh.

Nguyễn Kim Châu đứng thẳng lưng, vẻ mặt đầy kiêu hãnh:

"Cảm tạ mẫu thân đã ban thưởng, nhưng Kim Châu là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng. Dù chiếc vòng ngọc quý giá, nhưng việc ban cho tân nương một vật đã qua tay người khác thì thật không thích hợp."

"Nếu Kim Châu có phần vụng về, không đủ phúc phần để nhận món quà này, xin mẫu thân thứ lỗi."

Cả sảnh đường lập tức sững sờ trước lời nói này. Ở kiếp trước, vì ta đã đứng ra chịu mọi sự chỉ trích nên sau đó mọi lời đồn đại ác ý đều đổ dồn lên đầu ta. Giờ đây, khi không còn ta làm lá chắn, từng hành động ngỡ rằng phóng khoáng và kiêu ngạo của Nguyễn Kim Châu, trong mắt mọi người, lại trở nên thật lố bịch.

Ta chưa kịp đáp lời thì bên cạnh đã vang lên tiếng quát lớn:

"To gan! Phụ mẫu ngươi dạy ngươi thế nào mà dám đối xử với lễ vật của bề trên như vậy?"

Nguyễn Kim Châu sững người, còn Thiệu Văn Uyên cũng không tin nổi vào mắt mình mà nhìn nàng ta.

Ta nhìn nàng với ánh mắt thương hại, chậm rãi giải thích: "Đây là báu vật truyền đời của nhà họ Thiệu, chỉ truyền cho trưởng tử. Vốn dĩ, ta tính đợi ngươi sinh đích tử thì mới trao cho ngươi…"

"Dù có trải qua bao nhiêu đời, ngươi chê vật này đã cũ cũng đành, nhưng cũng không nên bất cẩn như vậy."

Nguyễn Kim Châu vô thức phản bác: "Ta thấy chất ngọc này cũng không phải loại thượng hạng, chưa đủ giá trị để truyền đời. Nhà ta dạo gần đây có được một khối ngọc, chất liệu quý giá hơn nhiều, hay là ta sẽ cho người làm lại một cặp?"

Nàng ta như thể muốn khoe khoang, hào hứng nói: "Khối ngọc ấy mới thực sự là cực phẩm..."

Nàng quá ham khoe mẽ, vẻ thực dụng phô bày ra rõ rệt.

Lão phu nhân đập mạnh chiếc gậy rồng xuống đất: "Đồ ngu xuẩn! Đây là vật được Hoàng hậu khai quốc ban tặng, làm sao so sánh được với thứ đá vô giá trị của nhà ngươi!"

Ta đứng dậy, định trấn an lão phu nhân: "Mẫu thân bớt giận, chiếc vòng này nếu nạm vàng sẽ…"

Chưa kịp nói hết câu, ta đã phun ra một ngụm m.á.u và ngất đi.

Tân nương đập vỡ báu vật truyền đời, lão phu nhân giận dữ đập gậy rồng, còn tiểu Hầu gia khiến mẫu thân tức đến mức thổ huyết.

Với màn diễn như thế, đủ để cung cấp đề tài cho kinh thành bàn tán suốt nửa năm tới.

Và đây, chỉ mới là sự khởi đầu.

Kiếp trước, sau khi lo liệu xong hôn lễ, ta không được nghỉ ngơi đầy đủ, nằm liệt giường hơn hai tháng, cơ thể yếu ớt phải uống thuốc điều trị suốt một thời gian dài. Không rõ có phải là nhờ ta đã thổ ra hết nỗi uất kết trong lòng hay không, nhưng chỉ sau ba đến năm ngày nghỉ ngơi, sức khỏe của ta đã hồi phục đáng kể.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đáng lẽ Nguyễn Kim Châu và lão phu nhân phải bất hòa như nước với lửa, nhưng lại trở nên thân thiết như hai bà cháu ruột thịt. Khi ta đến thỉnh an, cả ba người họ lập tức im lặng, như thể ta, người đã chung sống với họ suốt mười mấy năm qua, chỉ là một người ngoài.

Chiếc vòng ngọc bị vỡ đã được trám vàng, trông còn lộng lẫy hơn trước, lúc này lại nằm trên tay của Nguyễn Kim Châu. Nàng ta đã phạm lỗi lớn như thế, vậy mà lão phu nhân có thể dễ dàng tha thứ. Chỉ có một lý do duy nhất: nàng đang mang thai.

Không lạ gì khi bọn họ hối thúc ta phải chấp nhận hôn sự này. Hóa ra cái bụng của nàng không thể giấu được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play