Đó là lần ta dẫn tiểu nương chạy trốn khỏi Ngọc Kinh lâu, rồi vì thân phận tiện tì mà bị bắt lại.
Lôi Thú Tuyết lúc đó, đã ở hiện trường nhìn ta bị đánh sao?
Cảm giác tủi nhục không thể nói rõ lại dâng lên trong lòng.
Thậm chí vì người trước mắt và ta đứng ở vị trí đối lập, nỗi xấu hổ này gần như muốn bẻ gãy xương sống ta.
"Nhưng điều ta chú ý không phải vết thương trên người ngươi, mà là đôi mắt ngươi đang cháy bỏng hận thù.
"
Váy Lôi Thú Tuyết tạo nên một đường cong uyển chuyển, xoay người đối mặt với ta.
"Ta vốn định chuộc ngươi ra và sắp xếp cho ngươi.
"
"Nhưng lòng sân hận của ngươi quá nặng rồi, Tiểu Xuân ạ.
"
Trên gương mặt nàng ta, toàn là vẻ tiếc nuối.
Lúc này mây đen đã tan hết, nước đọng trên nền đá xanh trước chính điện của Thuần Hóa tự phản chiếu ánh hoàng hôn, gợn sóng lấp lánh.
Ta lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng cười cay đắng:
"Lôi Thú Tuyết, ngươi đúng là đồ tiện nhân giả nhân giả nghĩa.
"
Nàng ta có thể ngồi đàm đạo thiền cơ, có thể điềm tĩnh nhàn nhã, chỉ vì nàng ta tình cờ may mắn hơn mà thôi.
Rất may mắn được sinh ra trong phủ đệ Lôi Tướng, trở thành tiểu thư khuê các.
Rất may mắn chui ra từ bụng chủ mẫu nội trạch, trở thành đích nữ.
Vì vậy nàng ta không thể hiểu được nỗi đau của ca kỹ bị số phận chà đạp.
Và vì không hiểu, nên nàng ta đã bắt đầu lấy danh nghĩa thương cảm để sỉ nhục những người đó.
Ta thật sự rất muốn biết, nếu người bị bán đến Ngọc Kinh lâu là nàng ta, kẻ phải dạng chân làm ca kỹ là nàng ta.
Nàng ta còn cười nổi không?
Cũng có thể vẫn cười được.
Dù sao thì dựa cửa bán rẻ tiếng cười, chẳng phải cũng là một kiểu cười sao?
Nụ cười không chê vào đâu được trên mặt Lôi Thú Tuyết, sau tiếng "tiện nhân" của ta, như một chiếc bình pha lê vỡ tan trong chớp mắt.
Nàng ta không hạ mình xuống chửi nhau với ta, mà chỉ nhìn ta sâu sắc, rồi phất tay áo bỏ đi.
Đợi Lôi Thú Tuyết đã đi khuất lâu rồi, A Dung mới rón rén đi đến bên cạnh ta, đưa cho ta một hầu bao khảm minh châu.
"Tiểu Xuân, đây là do vị cô nương vừa rồi đưa.
"
Ta nhận lấy chiếc hầu bao tinh xảo, chậm rãi mở ra.
Bên trong là hai tờ giấy mỏng.
Một tờ là giấy phóng tịch của quan phủ, đóng dấu son đỏ, chỗ ký tên để trống.
Chỉ cần ta cầm bút viết tên mình lên, từ nay sẽ không còn là hạng tiện tì ca kỹ nữa.
Tờ kia là địa khế một trạch viện ở vùng Dư Hàng, Giang Nam, chỗ ký tên cũng để trống.
Trạch viện sáu gian, nằm ngay bên cạnh Tây Hồ, giá trị không chỉ tầm ngàn vàng.
Muộn rồi.
Nếu tiểu nương còn sống, có lẽ ta sẽ không chút do dự nhận lấy.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, ta đi đến trước bàn thờ Phật trong chính điện, vung tay ném hai tờ giấy vào lư hương đang tỏa hương khói lượn lờ.
Dấu son đỏ trên giấy phóng tịch từ từ cuộn lại trong lửa.
Cuối cùng hóa thành tro tàn ấm áp.
9.
Sau khi lễ Phật xong trở về Ngọc Kinh lâu, ta không vội vàng mở cửa đón khách ngay.
Thay vào đó, ta lặng lẽ ngồi ở nơi cao nhất của Ngọc Kinh lâu, nhìn xuống toàn cảnh kỹ viện.
Ngoài sáu tầng lầu nhỏ nơi các ca kỹ ở và tiếp khách, khuôn viên trước sau của Ngọc Kinh lâu đều được thiết kế theo phong cách sân vườn Giang Nam.
Rèm tre, mành lụa, ao trong, núi giả, cây cối hoa lá ẩn hiện giữa lan can đỏ và những cột trụ khúc quanh.
Hoàng hôn tàn, gió đêm nổi lên.
Tuy chưa có khách, nhưng quy tắc thắp đèn của kỹ viện vẫn không thay đổi.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, các loại đèn hoa đủ màu sắc trông như dải ngân hà đảo ngược kết tinh từ ánh sáng.
"Tiểu Xuân, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Chẳng biết từ lúc nào A Dung đã đứng phía sau ta.
"Đang nghĩ về quy mô của Ngọc Kinh lâu.
" Ta khẽ thở dài: "Từ khi có trí nhớ, ta đã sống ở Ngọc Kinh lâu cùng với tiểu nương.
Lúc đó còn nhỏ, luôn cảm thấy Ngọc Kinh lâu rất lớn, lớn đến mức ta và tiểu nương trốn khỏi kinh thành rồi vẫn bị bắt về.
Sau này Trưởng Công chúa giao khế đất của Ngọc Kinh lâu cho ta, ta mới phát hiện ra Ngọc Kinh lâu thực ra rất nhỏ, chỉ rộng khoảng bảy mẫu, nhỏ đến đáng thương.
A Dung, ngươi nghĩ Ngọc Kinh lâu lớn hay nhỏ?".