Đi cùng cô nàng còn có Nghiêm Thanh Dữ. Một người dựa lưng vào tường ngoài hành lang, một người đứng bên cửa sổ, cùng nhau nhìn màn mưa trắng xóa và trấn nhỏ qua khung cửa sổ.
Nghiêm Niệm Niệm đưa tay hứng hạt mưa rơi xuống cạnh cửa: “Mong trận mưa này có thể rửa sạch mọi tội lỗi trong thị trấn này, để trên đời không còn những đứa trẻ bất hạnh như Triệu Mai nữa.”
Nghiêm Thanh Dữ hơi nheo đôi mắt sắc sảo của mình, nhìn chằm chằm vào huy hiệu cảnh sát rỉ sét ở cửa: “Muốn thực hiện ước vọng đó thì còn cần nhiều người như anh, như em thì mới có hy vọng.”
Nghiêm Niệm Niệm dừng một chút: “Lâm Lâm sẽ giúp chúng ta sao? Dù gì thì cô ấy cũng là con gái của Lâm Xương…”
Nghiêm Thanh Dữ thôi không nhìn huy hiệu nữa, quay người vỗ vai Nghiêm Niệm Niệm: “Xuất thân của một người chẳng thể nói lên điều gì cả. Quan trọng nhất là người ấy hành xử thế nào.”
“Niệm Niệm, anh tin cô ấy.”
Nghiêm Niệm Niệm bất lực thở dài: “Tình yêu quả thực có thể khiến một người từ thông minh trở thành ngoo ngốk mà.”
Nghiêm Thanh Dữ nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, không phản bác.
Nửa giờ sau, Lâm Lâm bước ra khỏi phòng tạm giam.
Vương Tắc Dân theo sát phía sau, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Nghiêm Niệm Niệm thấy người ra thì lập tức bước tới hỏi: “Sao rồi? Cô đã nói gì thế?”
Tâm trạng Lâm Lâm khá thoải mái: “Tôi nói sự thật thôi, chắc cũng không có gì to tát.”
“Sẽ không đâu.” Nghiêm Thanh Dữ đáp lời, rất tự nhiên nắm lấy tay Lâm Lâm: “Lúc trước anh từng ăn vịt bát bảo ở một quán gần đây, cũng khá ngon. Để anh dẫn em đi ăn thử nhé?”
Nghiêm Niệm Niệm nhíu chặt hai mày: “Giờ là lúc nào rồi mà anh còn…”
“Anh đang rất đói.” Nghiêm Thanh Dữ nhanh chóng ngắt lời cô nàng: “Em không đi thì anh đi với Lâm Lâm.”
Sau đó, anh kéo Lâm Lâm ra ngoài.
Ánh mắt của Lâm Lâm rơi vào bàn tay được Nghiêm Thanh Dữ nắm chặt.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình và Nghiêm Thanh Dữ sẽ dây dưa với nhau theo cách này.
Trên tay là cảm xúc khô ráo nóng bỏng. Dường như sự lạnh lẽo đến từ cơn mưa đều được nhiệt độ từ bàn đó xua tan hết cả.
Lâm Lâm cảm thấy mình của hiện tại rất kỳ lạ. Cô không chỉ không kháng cự mà còn có chút muốn… nắm chặt tay Nghiêm Thanh Dữ.
Nửa tiếng sau.
Ba người đến quán, mỗi người chọn một chiếc ghế mà ngồi xuống.
Trong lúc chờ đồ ăn được dọn ra, lòng Lâm Lâm tràn đầy cảm xúc.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại có thể ngồi ăn chung một bàn với Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm.
Đương lúc suy nghĩ miên man, Nghiêm Niệm Niệm giở giọng trêu chọc: “Em nói này hai anh chị gì ơi, hai anh chị định nắm tay nhau mà ăn cơm hả?”
Chỉ khi ấy Lâm Lâm mới chú ý tới việc Nghiêm Thanh Dữ vẫn nắm chặt tay mình không buông.
Cô hơi giật mình, muốn rút tay lại.
Nhưng biết sao được Nghiêm Thanh Dữ lại không chịu phối hợp: “Anh dắt tay em đi nãy giờ, hiện tại mới thấy thẹn thì hơi muộn rồi ấy nhỉ?”
Lâm Lâm xấu hổ đến mức không nói lên lời, cũng không muốn phản bác gì cả.
Đến khi nhân viên quán dọn thức ăn ra bàn, Nghiêm Thanh Dữ mới buông tay ra, cẩn thận gắp thức ăn cho cô.
Lâm Lâm nhìn động tác của anh, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng quen thuộc.
Cô hơi nheo đôi mắt đẹp của mình, vẻ mặt mang đầy nghi vấn: “Nghiêm Thanh Dữ, trước kia chúng ta từng yêu nhau sao?”
34.
Cô vừa dứt lời, cả ba người đều trở nên trầm lặng.
Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm không hẹn mà cùng nhướn mày, vẻ bất ngờ chẳng thể che giấu.
Sau khi Nghiêm Thanh Dữ biết được Lâm Lâm đã dùng thuật thôi miên để quên đi ba năm kia, anh đã chọn một thời điểm thích hợp để nói cho cô em gái của mình biết chuyện.
Khi đó, Nghiêm Niệm Niệm còn an ủi anh rằng: “Quên đi ba năm đó chẳng phải đồng nghĩa với việc cô ấy cũng đã quên đi sự phản bội của anh sao? Em thấy đây là một cơ hội tốt để anh bắt đầu lại từ đầu đấy.”
Ban đầu Nghiêm Thanh Dữ đã nghĩ đó là một lời chế giễu, nhưng sau khi ngẫm lại, anh thấy Nghiêm Niệm Niệm nói rất có lý.
Quá khứ đã qua, những tăm tối của chuyện cũ chẳng thể bắt kịp tương lai tươi sáng, vui vẻ.
Một trang sách mới được mở ra, bắt đầu một cuộc tình mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT