Lúc đầu trời chỉ mưa lất phất, nhưng một lúc sau thì chuyển thành một cơn mưa rào. Hạt mưa rơi xuống đất vang tiếng “lộp bộp”, rơi xuống cành hoa, nhành cỏ ven đường khiến chúng đổ rạp cả.
Tài xế hạ cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài nhắc nhở: “Giám đốc Thẩm, trời này mưa lớn quá. Nếu bây giờ không đi nữa thì có lẽ hôm nay không rời khỏi đây được đâu.”
Lâm Lâm nắm chặt tay, quay người định bước lên xe.
Nhưng ngay vào thời khắc sắp được giải thoát này thì có một giọng nữ xuyên qua màn mưa, truyền đến tai cô: “Lâm Lâm! Đợi đã!”
Lâm Lâm dừng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn nhưng lại chỉ thấy Nghiêm Niệm Niệm ở phía xa.
Vui mừng trong mắt cô biến mất ngay tắp lự, chỉ còn lại vẻ buồn bã, thẫn thờ: “Cảnh sát Tiểu Nghiêm…”
Nghiêm Niệm Niệm nhíu mày, bước đến đưa cho cô một chiếc hộp: “Anh tôi nhờ tôi đưa cho cô. Anh ấy bận điều tra vụ án của thôn Triệu gia nên không có thời gian đến chào tạm biệt cô.”
Lâm Lâm nhận lấy chiếc hộp với tâm trạng phức tạp: “Vụ án của thôn Triệu gia vẫn chưa kết thúc sao? Tuần trước không phải đã điều tra được tầm tầm rồi ư?”
Không nhắc thì thôi, nhắc rồi Nghiêm Niệm Niệm lại thấy giận.
Cô ấy xua tay: “Đừng nói chuyện đó nữa. Chả biết lão ch/ó hiệu trưởng trường tiểu học thôn Triệu gia kia nhờ cậy ai mà được đích thân anh Tần Hoài làm luật sư biện hộ cho.”
“Bây giờ bên đó đang liều chế/t cũng phải kéo anh tôi xuống bùn cùng. Ngày đó cứu cô, anh ấy đã đánh hiệu trưởng.”
“Vậy nên, giờ ảnh đang bị đình chỉ tạm thời kìa!”
32.
“Sao có thể!?”
Lâm Lâm rất ngạc nhiên, cô vô thức nắm chặt tay Nghiêm Niệm Niệm: “Sao có thể xảy ra chuyện này được? Hôm đó tôi luôn ở cùng hai người họ, rõ ràng anh ấy không hề đánh người! Sao có thể bị đình chỉ tạm thời được!?”
“Không được, tôi phải giúp anh ấy.”
Cô vừa nói vừa kéo tay Nghiệm Niệm Niệm đến đồn cảnh sát.
Thẩm Chấp Châu kịp thời giữ tay cô lại: “Tinh Tinh, đừng gấp gáp.”
Lâm Lâm dừng lại, lúc này mới nhớ ra kế hoạch hôm nay của cô là về Hải Thành với Thẩm Chấp Châu.
Nhưng mà bây giờ biết tin Thẩm Chấp Châu bị bắt vì cô, cô thực sự không thể thản nhiên rời đi như thế này được.
Lâm Lâm đương trong tâm trạng lo lắng tột độ: “Anh Chấp Châu, hay là anh về Hải Thành trước đi. Hai ngày nữa, sau khi xong chuyện ở đây thì em về.”
Trên mặt Thẩm Chấp Châu vẫn là sự dịu dàng như ngày thường: “Chúng ta không có gì để mà phải vội cả, Tinh Tinh à. Nhưng mà em ý, cái tính bộp chộp chẳng bao giờ chịu thay đổi. Khi gặp chuyện, đầu tiên em phải bình tĩnh đã, đừng có kích động mà vội vàng đi gặp người thế. Sau đó hãy hỏi cảnh sát Nghiêm xem mình có giúp được gì không.”
Lâm Lâm nhìn về phía Nghiêm Niệm Niệm.
Nghiêm Niệm Niệm nhìn Thẩm Chấp Châu với vẻ mặt đầy thờ ơ: “Giám đốc Thẩm, cô Lâm có giúp được gì không thì phải đi mới biết.”
“Cô Lâm, cô có muốn giúp anh tôi không?”
Lâm Lâm trả lời không chút do dự: “Vì tôi nên anh ấy mới bị đình chỉ tạm thời. Dù xét theo lý hay theo tình thì tôi đều nên giúp anh ấy.”
Lâm Lâm muốn đuổi kịp bước chân của cô nàng, nhưng Thẩm Chấp Châu vẫn cứ giữ chặt lấy tay cô.
Vẻ mặt anh lạnh lùng: “Cảnh sát Nghiêm, cô đã nghĩ kĩ chưa? Em ấy chỉ là một người bình thường.”
“Nếu cô nhất quyết phải kéo em ấy vào vũng bùn này thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị dư luận chất vấn.”
Trông Nghiêm Niệm Niệm chẳng có tí gì là sợ sệt: “Chuyện đã đến nước này, vốn cô ấy đã ở trong vũng bùn rồi. Sao còn có thể thoát ra được nữa.”
“Giám đốc Thẩm, tổ rơi trứng chẳng còn. Anh chọn sự yên bình giả dối do lánh đi nơi khác sống, nhưng không ngăn được người khác chọn mạnh mẽ tiến về phía trước, đúng không?”
Hai người này thà nói bóng nói gió, vòng vo Tam quốc cả buổi cũng không định nói thẳng ra cho cô hiểu.
Lâm Lâm cũng không định tìm hiểu ẩn ý đằng sau những lời có dao của bọn họ. Từ đầu đến cuối, cô luôn chọn suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT