Trong máy ảnh, thật ra chẳng có gì được chụp lại cả
Edit: Phụng
Đối diện với lời cảm thán của Thẩm Hoài, Chu Thành – người trong cuộc – là người có nhiều điều để nói nhất. Sau một lúc suy nghĩ, anh mới nói: "Mặc dù cái chết của tôi hiện tại chưa rõ là tai nạn hay điều gì khác, nhưng cô ấy quả thực là một người đáng thương."
Người xuất hiện trong ống kính của anh nhiều không kể xiết, nhưng chỉ có Lưu Lệ Lệ, với gương mặt u buồn, ánh mắt vô hồn nhưng lại toát lên sự tuyệt vọng, khiến anh vô thức dừng lại và chụp cho cô ấy một bộ ảnh chuyên đề.
“Người đáng thương cũng không phải là lý do để phạm tội. Tôi hiểu được tâm trạng của cô ấy, nhưng nếu ai cũng chọn cách dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, xã hội sẽ chẳng còn yên ổn.” Chu Đảng mím môi, nghiêm túc nhìn vào khu rừng phía trước, “Tội ác của cô ấy sẽ do tòa án phán xét.”
“Ừ, tôi biết chứ. Chỉ là đôi khi thấy nhiều vụ án như thế này, khó tránh khỏi nhiều cảm xúc lẫn lộn.” Thẩm Hoài duỗi lưng, “Mặc dù thời đại học tôi đã học thuộc các điều luật, biết được hành vi nào sẽ bị phán tội gì, nhưng đứng trước mắt chúng ta không phải là những dòng chữ nghiêm ngặt hay những vụ án điển hình, mà là một câu chuyện cuộc đời đầy bi kịch.”
Vì vậy, mặc dù ban đầu anh cảm thấy việc phá án thú vị, có thể chứng kiến đủ loại câu chuyện cuộc sống, nhưng mỗi khi vụ án kết thúc, anh lại không khỏi cảm thấy trống trải vài giờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT