Trên biển tên trạm, Lâm Mạt Mạt nhanh chóng tìm thấy đích đến của mình, Đường Phong Đàm.
Lâm Mạt Mạt bắt đầu theo hướng đi của xe buýt số 101 đến Đường Phong Đàm bằng cách sử dụng phương pháp giống như trước đó.
Phương pháp này mặc dù ngốc nghếch hơn nữa còn rất chậm nhưng lại hiệu quả, có thể đảm bảo bé không bị lạc đường.
Trong phòng trực tuyến, hiếm khi xuất hiện trường hợp màn hình bị các bình luận che phủ.
[Chúa ơi! Lâm Mạt Mạt thực sự đã luôn đi như vậy!]
[Cô bé thật sự sẽ đến chỗ thu mua phế liệu hả?!]
Trong khoảng thời gian này, hầu hết khán giả đều không rời khỏi phòng trực tiếp, do đó bọn họ đã theo dõi Lâm Mạt Mạt suốt hơn ba tiếng đồng hồ.
Họ không sai, rất chắc chắn trong quá trình này không có bất kỳ sự gian lận nào, không có màn đen, không có chỉnh sửa.
[Đứa bé nhỏ như vậy, đi ba tiếng, đúng là khó tin.
|
[Chương trình thật quá đáng, dù cho là vì hiệu ứng chương trình cũng không thể để một đứa bé đi xa như vậy.
|
[Tại sao cảm giác khi xem nhóm khác là cuộc sống của minh tinh, còn xem nhóm Lâm Trình lại là cuộc sống của những người thường vậy?]
[Tôi nghi ngờ có phải nhóm của Lâm Trình đã làm chuyện gì đó với chương trình không, nếu không thì tại sao lại khổ như thế này, sống ở căn nhà tệ nhất, làm công việc khó nhất, con gái còn phải làm việc nữa.
|...
Lâm Mạt Mạt không biết cuộc thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp.
Lúc này, kéo theo xe hàng phía sau, Lâm Mạt Mạt đang ghi nhớ con đường, trong lòng suy nghĩ khi ghi hình xong, nhận được 2 vạn tệ đó, gia đình bọn họ cũng sẽ mua một chiếc xe chở hàng như vậy.
Một tiếng nữa trôi qua, Lâm Mạt Mạt cuối cùng cũng tìm thấy biển đường Phong Đàm không xa ga Phong Đàm là mấy.
Lúc này đã là buổi trưa, xung quanh không có nhiều người.
Trước ao nhỏ, có năm sáu cụ ông cụ bà đang "rửa" những tờ bìa cứng trong tay.
Nhìn thấy họ, Lâm Mạt Mạt biết mình đã tìm đúng nơi.
Mấy người kia chú ý đến Lâm Mạt Mạt, cũng thấy đống phế liệu trên xe chở hàng phía sau bé, ánh mắt sáng lên.
"Cô bé, những đồ đó con còn dùng không? Nếu không dùng thì cho ta, ta giúp con vứt đi." Một người trong số họ nói với Lâm Mạt Mạt.
Nhìn Lâm Mạt Mạt lắc đầu người đó nhanh chóng tiếp tục nói: "Ta không lợi dụng con, ta đưa cho con 5 tệ, ta ném những thứ đó đi cho con."
Nghe vậy, Lâm Mạt Mạt cương quyết lắc đầu vội vàng kéo đồ của mình đi mà không quay đầu nhìn, trong lòng còn nói một câu: "Tui không có ngốc."
Đến cuối đường, Lâm Mạt Mạt thấy chỗ thu mua phế liệu mà bà Trương nói.
Nhìn thấy ông chủ ngồi ở cửa, Lâm Mạt Mạt kéo xe chở hàng đến trước mặt đối phương.
Nhìn thấy đứa bé nhỏ không lớn lắm kéo một xe đồ phế liệu đến bán, trong mắt ông chủ lộ ra chút ngạc nhiên.
"Đến bán phế liệu à?" Ông chủ hỏi.
Lâm Mạt Mạt gật đầu.
Nhìn thấy vậy, ông chỉ vào cái cân bên cạnh, nói với Lâm Mạt Mạt: "Tháo đồ ra, để đó chú cân cho con."
Nhưng mà, Lâm Mạt Mạt không di chuyển, mà hỏi ông chủ: "Ở đây mua bao nhiêu ạ?"
Mắt chủ tiệm chuyển động, miễn cưỡng đưa ra giá: "Vỏ giấy một tệ, chai lon một tệ năm mươi xu."
Nghe vậy, Lâm Mạt Mạt nhăn mày: "Giá ở đây quá thấp, con không bán đâu."
Sau khi nói xong, Lâm Mạt Mạt có vẻ như muốn rời đi.
"Đợi đã." Ông chủ ngăn Lâm Mạt Mạt lại: "Con vội gì chứ, đống đồ này của con đem đi đâu khác cũng phải bán, không bằng xử lý ở đây, giá cả thương lượng."
"Con nói đi, con muốn bán với giá bao nhiêu?" Chủ tiệm lại hỏi Lâm Mạt Mạt.