Ngay lập tức, Từ Giai đưa túi cho Vương Hi, nói: 'Cậu cầm đi, ra ngoài thì cũng vứt đi luôn đi."
Lâm Mạt Mạt: '!"
Nghe người khác muốn vứt đồ của mình, Lâm Mạt Mạt cảm thấy lo lắng và vội vàng cướp lại túi: 'Đừng vứt, những thứ này em vẫn còn cần đung."


Những thứ này là những đồ vệ sinh và quần áo dự trữ mà bà đã sắp xếp cho cô trước khi rời khỏi nhà.
"Những thứ đó của em đã cũ rồi, cứ đung đồ mới mà tụi chị đã chuẩn bị cho em, không cần dùng những thứ cũ đó nữa." Từ Giai khẽ nhăn mày trả lời.
"Đúng đó, trong va li đã chuẩn bị sẵn đồ mới cho em rồi, em cứ dùng, không cần giữ những thứ cũ nữa." Vương Hi cũng đồng thanh.


"Không được." Lâm Mạt Mạt kiên quyết nói.
Những thứ này không tốt trong mắt người khác, nhưng lại là những thứ tốt nhất trong nhà của cô, hơn nữa nếu vứt đi, thì khi quay xong, cô sẽ mặc gì để về nhà đây?
Thấy Lâm Mạt Mạt quyết tâm, hai người không còn cách nào, chỉ có thể nhượng bộ: "Được, vậy thì không vứt."
"Nhưng những thứ này em không thể mang theo, đưa những thứ này cho tụi chị đi, tụi chi sẽ giữ tạm thời cho em, sau khi quay xong sẽ trả lại cho em."


Nếu những thứ này bị quay trúng, người khác có thể nghĩ minh tinh không đối xử tốt với con của mình.
Nói xong, cả hai cố gắng lấy túi nhựa trong tay Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt không nói một lời, nhưng cố chấp nắm chặt túi nhựa không buông.
Khi ba người đang đứng đó, Lâm Trình ở gần đó bất ngờ nói, giọng điệu trầm nặng: "Để đồ ở đây."
Nghe thấy vậy, cả ba người đều ngạc nhiên.


"Nhưng..." Từ Giai muốn nói gì đó, nhưng cô nhạy cảm nhìn thấy sự khó chịu trên khuôn mặt của Lâm Trình, rõ ràng, sự tranh cãi của họ về một túi đồ đã làm phiền chủ nhà là Lâm Trình.
Từ Giai chỉ có thể im lặng.
Trần Vũ cũng khôn khéo kéo ba người chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Trần Vũ đưa một tập tài liệu cho Lâm Trình, giải thích: "Đây là ghi chú thông tin về đứa bé này, anh Trình có thời gian rảnh thì xem thử đi."


"Đặt đó đi, có thời gian tôi sẽ xem." Lâm Trình không quan tâm nói.
"Vậy được, vậy tôi không làm phiền anh Trình nữa... Mọi người vêd nghỉ ngơi đi."
Dừng lại một lúc, Trân Vũ cảm thấy không yên tâm nói: "Đúng rồi, còn chuyện này, anh Trình, đứa bé này..."
Trần Vũ ban đầu muốn nói với Lâm Trình: Đứa trẻ này rất ngoan, chỉ là ở môi trường xa lạ có thể không thích nghi, anh Trình hãy kiên nhẫn nhiều hơn.


Kết quả, trước khi Trần Vũ nói xong, Lâm Trình lạnh lùng nhìn hắn, hỏi lại: "Tôi còn có thể ăn nó sao?"
Trần Vũ: "..."
"Không phải tôi lo lắng..." Trong lúc nói chuyện, Trần Vũ im lặng.
Trong chương trình truyền hình về cha con, so với Lâm Mạt Mạt, hắn cảm thấy mình càng lo lắng về Lâm Trình hơn.
Sau khi đám Trần Vũ rời đi, chỉ còn lại hai "cha con" Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt.


Lúc này, Lâm Mạt Mạt vẫn đứng ở vị trí cũ không nhúc nhích, ôm trong lòng túi đồ của mình.
Nhìn Lâm Mạt Mạt vài giây, ánh mắt của Lâm Trình rơi xuống đôi chân trần của bé - lúc này bé gái không mang dép, chỉ mang một đôi vớ, có thể là vì sàn nhà lạnh hoặc sợ làm bẩn sàn nhà, nên bé đặt một chân lên chân kia.
Nhìn thấy Lâm Trình nhìn chân mình, Lâm Mạt Mạt tự nhiên co rút ngón chân - vì không muốn đối phương nhìn thấy lỗ nhỏ trên vớ của mình.


"Vớ của con không có bẩn đâu." Lâm Mạt Mạt theo bản năng mà giải thích.
Trong lúc người lớn đang nói chuyện, Lâm Mạt Mạt lén nhìn toàn bộ ngôi nhà - ngôi nhà rất lớn, chỉ cần phòng khách cũng có thể so với lớp học ở trường của bé, hơn nữa nhà còn rất sạch sẽ, có thể thấy chủ nhà cũng rất sạch sẽ.


Bé không muốn bị đối phương khinh thường.
Đó là đôi vớ mới bé mới thay trước khi đến đây.
Chỉ... là không được giặt sạch thôi.
Sau khi nghe câu nói của Lâm Mạt Mạt, Lâm Trình: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play