"Mẹ yêu quý, chúc mẹ mạnh khoẻ khi đọc được thư này.

... Con đã được nhận vào vị trí giáo sư tại đại học Lamifa, phụ trách giảng dạy môn lịch sử văn học thời Kỷ Im Lặng và trước đó. Con đã gặp các đồng nghiệp trong khoa, một số người từng là giáo sư của con, tất cả đều rất dễ mến.

...

... Mong mẹ giữ gìn sức khỏe."

Sirius Noel cúi đầu, ngồi trước bàn làm việc, tay cầm bút lông chim, viết nội dung bức thư gửi cho mẹ trên giấy nháp.

Một lát sau, hắn lại thêm vào vài câu "Lương giáo sư đủ để con sống ở thành phố Lamifa", "Bà chủ nhà hiện tại, bà Fern, là một người rất dễ gần, nhưng sau khi khai giảng con sẽ chuyển đến ký túc xá dành cho giáo viên của trường", những lời nói không hoàn toàn trung thực.

Sau khi nội dung bức thư được hoàn thiện, Sirius thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua chiếc đồng hồ quả quýt ở bên cạnh.

Đêm đã khuya, bên ngoài khung cửa sổ thủy tinh dơ bẩn mơ hồ truyền tới tiếng mưa tí tách rơi.

Sirius đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm mông lung và ánh sáng le lói bên ngoài.

Một ngày đã trôi qua đầy hỗn loạn đối với hắn.

Vào thời điểm này ngày hôm qua, hắn bỗng nhiên trở thành Sirius Noel, một học giả nghiên cứu vừa tốt nghiệp đại học Lamifa năm nay - về cơ bản tương đương với nghiên cứu sinh trên Trái Đất. Chuyên ngành của hắn là lịch sử văn học.

Trước khi trở thành Sirius Noel, tên hắn là Hạ Gia Âm, là một tiểu thuyết gia có tiếng ở Trái Đất.

Trong một chuyến du lịch cùng bạn bè, hắn gặp tai nạn, qua đời. Khi mở mắt ra, hắn thấy mình đang ở trên hành tinh có tên "Fischer" này, trở thành một chàng trai trẻ xa lạ.

Sirius nhìn khuôn mặt mờ ảo phản chiếu trên cửa kính.

Hắn có mái tóc đen, mắt đen, làn da hơi nhợt nhạt và dáng người cao gầy. Không rõ khuôn mặt trông như thế nào, nhưng sáng nay khi rửa mặt, Sirius đã nhận thấy từ trong gương rằng cơ thể này có ngoại hình tuấn tú, ánh mắt sâu thẳm, toát lên khí chất trầm ổn, thâm thúy.

Nhưng vẫn còn trẻ. Theo ký ức của cơ thể này, hắn mới chỉ hai mươi tư tuổi.

Hắn có được hầu hết ký ức của nguyên chủ, bao gồm cả những trải nghiệm trong quá khứ và tất cả kiến thức. Điều này giúp hắn vượt qua kỳ thi tuyển dụng của đại học Lamifa chiều nay một cách thuận lợi. Nhưng...

Khuôn mặt bình tĩnh của Sirius bỗng nhiên gợn sóng. Hắn hơi nhíu mày, suy nghĩ quay trở lại buổi tuyển dụng hôm nay.

Mặc dù trông có vẻ rất nghiêm túc, từ bài kiểm tra viết đến phỏng vấn, nhưng từ đầu đến cuối, chỉ có mình hắn tham gia buổi tuyển dụng này. Còn các giáo sư phỏng vấn hắn thì cứ đến rồi đi vội vã, cứ như đây chỉ là một thủ tục chiếu lệ.

Sau đó, những đồng nghiệp ở khoa Văn Sử mà hắn gặp cũng tỏ ra rất thân thiện và hòa nhã.

...Nhưng, một sinh viên trẻ mới tốt nghiệp, hai mươi tư tuổi, lại một bước lên mây, trở thành giáo sư chính thức của trường đại học danh tiếng nhất thành phố Lamifa á?

Điều này nghe có vẻ khó tin.

Theo ký ức của nguyên chủ, hắn chỉ tốt nghiệp đúng hạn, nghe lời thầy cô nộp hồ sơ xin việc, mọi thứ cứ như nước chảy thành sông, rồi hắn đã thành công có được vị trí này.

Nguyên chủ vốn là sinh viên của Đại học Lamifa. Trong quá trình phỏng vấn, Sirius đã gặp lại một vài giáo sư cũ. Xem thái độ của họ thì dường như không có gì mờ ám trong chuyện này.

Nhưng Sirius vẫn cảm thấy nghi ngờ.

Hắn thận trọng đưa mục "Tại sao mình có thể trở thành giáo sư?" vào kế hoạch điều tra trong tương lai.

Và kế hoạch điều tra của hắn còn rất nhiều.

Ví dụ như vị trí địa lý của thành phố Lamifa, kế hoạch sinh hoạt trong tương lai, và cả thế giới này.

Tối hôm qua, khi hắn trở thành Sirius và tiếp nhận ký ức của Sirius, hắn đã ngạc nhiên nhận ra rằng thế giới này rất giống với bối cảnh của trò chơi nhập vai mà hắn đang chơi cùng bạn bè trước khi chết.

Cùng là thành phố Lamifa, cùng là kẻ phản bội gây náo loạn trong thành phố, thậm chí, hắn có thể tìm thấy trong ký ức của nguyên chủ một vài gương mặt quen thuộc, giống hệt như những thẻ nhân vật trong trò chơi nhập vai.

Và còn có...

Sirius quay người, liếc nhìn một vật trên bàn làm việc, đặt cạnh lọ mực.

Đó là một con xúc xắc mười hai mặt.

TRPG là dạng trò chơi nhập vai trên bàn, tương tự như trò chơi kịch bản* phổ biến trong giới trẻ trên Trái Đất. Nhưng một trong những điểm thú vị của TRPG là tính ngẫu nhiên do số điểm của xúc xắc mang lại.

(*) Script Kill: là một dạng trò chơi truy tìm lối thoát đang gây sốt ở Trung Quốc. Một nhóm từ 4-6 người sẽ nhập vai trong một câu chuyện hư cấu, cố gắng giải quyết bí ẩn và tìm kiếm manh mối để thoát khỏi trò chơi. Chủ đề của Script Kill bao gồm nhiều chủ đề, từ giết người kinh điển đến trò chơi sinh tồn, từ phim cổ trang đến cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh...

Nguồn thông tin: https://goccaytrenviahe.wordpress.com/

Trong TRPG, người chơi thường có một thẻ nhân vật để sử dụng. Thẻ nhân vật có ba thuộc tính cơ bản, bao gồm thể chất, linh tính và ý chí. Cùng với các kỹ năng khác nhau, bao gồm điều tra, Tâm lý học, kiến thức thần thoại các kiểu,...

Trong quá trình chơi, người quản trò có nhiệm vụ kể cho người chơi nghe về bối cảnh, diễn biến câu chuyện, đồng thời cũng là người tung xúc xắc, thông báo kết quả cho người chơi và ảnh hưởng của kết quả đó đến diễn biến tiếp theo.

Ví dụ, một thẻ nhân vật có chỉ số [điều tra] là 25, nếu xúc xắc tung ra số 20, nhỏ hơn 25, thì lần phán định này được coi là thành công, người chơi có thể điều tra được thông tin hữu ích.

Còn nếu xúc xắc tung ra số 30, lớn hơn 25, thì lần phán định điều tra này thất bại, người chơi không thể phát hiện ra manh mối thông qua điều tra. Cho dù manh mối ở ngay trước mắt, họ cũng sẽ làm như không nhìn thấy.

Kết quả phán định không chắc chắn này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ trò chơi của người chơi. Một số người chơi kém may mắn, trong một lần chơi, có thể không điều tra được bất kỳ thông tin nào và chết một cách khó hiểu.

Trước khi qua đời, Sirius chính là người quản trò khi chơi TRPG. Bạn bè của hắn là người chơi, kịch bản thì tìm từ trên mạng về.

Lúc đó, họ không sử dụng xúc xắc thật mà sử dụng bộ tạo số ngẫu nhiên trên thiết bị điện tử.

Nhưng khi đến thế giới này, hắn bất ngờ phát hiện ra một con xúc xắc thật xuất hiện bên cạnh mình.

Đó là một khối mười hai mặt màu đen tuyền, các cạnh phát ra ánh sáng vàng kim. Chiều dài, rộng, cao khoảng 3cm. Con số trên mỗi mặt liên tục thay đổi, từ 0 đến 100, không ngừng nghỉ.

Vì bản tính thận trọng, sau khi nhận ra sự tồn tại của con xúc xắc này, Sirius chưa bao giờ sử dụng nó, hay thực hiện bất kỳ hành động nào như ném hay tung nó.

Trong suốt một ngày qua, Sirius cũng chưa từng nghe thấy bất kỳ tiếng lăn lóc nào của xúc xắc.

Mọi thứ dường như vẫn ổn.

Nhưng hắn biết rõ rằng, con xúc xắc này xuất hiện bên cạnh hắn, rất có thể có liên quan đến việc hắn xuyên không. Nhưng tại sao hắn lại xuyên không? Tại sao hắn lại đến thế giới này? Nguyên chủ đã đi đâu?

Chết rồi? Nhưng trong ký ức mà hắn có được, nguyên chủ chỉ đơn giản là đi ngủ, khi tỉnh dậy thì đã biến thành Hạ Gia Âm hắn.

Hắn cảm thấy chuyện này vô cùng khác thường, đằng sau chắc chắn ẩn chứa bí mật nào đó.

Sirius đột nhiên nghĩ đến điều gì.

Trong trò chơi TRPG mà hắn chơi, quản trò được gọi là Người Giữ Bí Mật - là người bảo vệ bí mật.

Sirius khẽ hít một hơi, nín thở một lát, rồi từ từ thở ra.

Hắn nghĩ, ít nhất cũng không có người nào sở hữu sức mạnh siêu nhiên đột ngột nhảy ra, nói rằng hắn bị bắt vì chiếm đoạt thân xác người khác.

Trên thế giới Fischer có sự tồn tại của thần linh thực sự, vì vậy mà hắn cũng nghi ngờ về cái gọi là "sức mạnh siêu nhiên". Kiếp trước hắn là một tiểu thuyết gia mà.

Do đó, trước khi điều tra ra sự thật, Sirius sẽ giữ bí mật về việc mình là người đến từ thế giới khác, đồng thời cố gắng sinh tồn trong thế giới khác với Trái Đất này.

Trên cơ sở đó, hắn sẽ cố gắng tìm cách trở về Trái Đất. Cho dù điều đó có thể tiêu tốn vô số thời gian và sức lực của hắn, nhưng suy cho cùng, hắn vẫn là một người tha hương nơi đất khách.

Sirius nhắm mắt lại, rồi một lần nữa đi đến bàn làm việc, chép lại bức thư gửi cho mẹ của nguyên chủ vào giấy viết thư chính thức, sau đó gấp lại, cho vào phong bì, định sáng mai sẽ gửi đi.

Hắn viết địa chỉ của mẹ lên phong bì.

"Thành phố Lamifa, thị trấn Merlin, trang trại Canyo."

Sau đó, hắn đặt phong bì sang một bên, cẩn thận sắp xếp giấy tờ, mực, bút lông chim, sổ ghi chép và các vật dụng khác trên bàn, rồi đi vào phòng vệ sinh nhỏ đi kèm với căn phòng này.

Một lát sau, hắn bước ra khỏi phòng vệ sinh, thay đồ ngủ, nằm lên giường, nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Sirius Noel thay một bộ quần áo bình thường phù hợp, đặt phong bì vào túi áo khoác bên trong. Hắn mang theo đồng hồ bỏ túi, một cuốn sổ nhỏ và một chiếc bút chì đã được gọt sẵn, đồng thời cẩn thận cất con xúc xắc vào túi.

Hắn nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ mờ ảo, thấy trời vẫn âm u, nhưng ít nhất cũng không mưa. Nhưng hắn vẫn mang theo chiếc ô cán dài, coi nó như một cây gậy chống.

Hắn thay đôi ủng da chống nước phù hợp với con đường lầy lội trong thời tiết này, mang theo ví tiền và chìa khóa, rồi ra khỏi cửa.

Căn hộ mà hắn đang ở là số 13 đường Milford, khu tây thành phố Lamifa.

Bà Fern - chủ nhà - sở hữu toàn bộ tòa nhà chung cư này. Chồng bà là một thương gia giàu có, quanh năm suốt tháng không ở nhà. Vậy nên bà Fern quản lý và cho thuê các căn hộ để giết thời gian.

Căn hộ của Sirius nằm ở cuối tầng hai, phía Đông. Tầng này có ba căn, mỗi căn rộng khoảng hai mươi đến ba mươi mét vuông, đều có phòng vệ sinh riêng. Ở khu Tây thành phố Lamifa, căn hộ như vậy đã được coi là rất tốt rồi.

Sirius gặp bà Fern ở sảnh tầng một.

Bà Fern là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, luôn mặc váy dài và đeo tạp dề. Mặc dù gia đình giàu có, nhưng bà Fern quen tự tay làm mọi việc, không thuê người giúp việc.

Lông mày bà lúc nào cũng nhíu lại. Bà là một người phụ nữ chua ngoa, đanh đá, không bao giờ nói lời tử tế. Chồng thường xuyên vắng nhà, con trai thì hư hỏng, những điều này khiến bà trở nên cô độc và cay nghiệt.

Sirius chào bà: "Chào buổi sáng, bà Fern."

"Chào buổi sáng, ngài Noel." Bà Fern có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng bà nhanh chóng nói: "Cậu định ra ngoài à? Vậy thì phải cẩn thận đấy, tên phản đồ đáng nguyền rủa đó vẫn còn trong thành phố. Thật không biết lũ giáo sĩ vô dụng đó làm sao mà vẫn chưa tìm ra tung tích của hắn nữa."

"Cảm ơn bà đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận." Sirius lịch sự nói.

"Tôi đã tìm được việc làm và định gửi thư cho mẹ. À, nhân tiện nói với bà luôn, nếu không có gì thay đổi thì khoảng một tuần nữa tôi sẽ chuyển đi."

"Ồ..." Bà Fern nhíu mày: "Ngài Noel, cậu nên nói với tôi sớm hơn chứ."

Sirius áy náy nói: "Tôi mới nhận được công việc này hôm qua. Khi về thì đã quá muộn, không tiện làm phiền bà."

Bà Fern gật đầu lơ đãng: "Được rồi, được rồi... Ừm, tôi biết rồi." Bà ta dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, rồi nói: "Khi nào tìm được người thuê nhà mới, tôi sẽ trả lại một phần tiền thuê nhà cho cậu. Tất nhiên, không phải là toàn bộ."

Sirius gật đầu.

Ký túc xá dành cho giáo viên của đại học Lamifa là miễn phí. Bởi vậy nên dù hiện tại hủy hợp đồng thuê nhà sẽ mất một khoản tiền, nhưng vẫn tốt hơn là tiếp tục sống ở đây với bà Fern. Hơn nữa, việc đi lại từ đây đến đại học Lamifa cũng khá là bất tiện.

Tuy nhiên, thái độ của bà Fern cũng quá thân thiện. Hắn còn tưởng bà ta sẽ phản ứng dữ dội hơn cơ chứ.

Ánh mắt Sirius phức tạp nhìn nét mặt của bà Fern, cảm thấy người phụ nữ này hình như đang phiền lòng vì điều gì đó, nên không mấy quan tâm đến chuyện Sirius hủy hợp đồng thuê nhà.

Vì chồng bà ta? Vì con trai bà ta? Hay vì một người thuê nhà nào đó chăng?

Vị cựu tiểu thuyết gia ngay lập tức tưởng tượng ra đủ thứ.

Nhưng hắn không bộc lộ suy nghĩ của mình mà nhanh chóng chào tạm biệt bà Fern và bước ra khỏi tòa nhà. Không lâu sau, hắn đến bưu điện ở khu Tây thành phố và gửi thư đi.

Thành phố Lamifa không có nơi chuyên gửi thư, chỉ có thể đến những nơi như trạm xe ngựa này, tìm kiếm xe ngựa có thể đi đến địa điểm mình muốn. Sirius rất may mắn, vừa đúng lúc có một chiếc xe ngựa chuẩn bị đi đến thị trấn Merlin./Yuruanhuanglin

Thị trấn Merlin là một thị trấn nhỏ nằm ở phía Đông thành phố Lamifa, cũng là nơi Sirius Noel sinh ra và lớn lên.

Nhà Noel hiện chỉ có hai mẹ con. Cha của Sirius đã mất từ khi hắn còn nhỏ, mẹ hắn một mình nuôi hắn khôn lớn. Từ ký ức của Sirius Noel, đó là một người mẹ nghiêm khắc nhưng không kém phần yêu thương con.

Hai mẹ con nương tựa vào nhau, sống hòa thuận, vì thế nên sau khi sắp xếp lại suy nghĩ và tìm được việc làm, Sirius đã lập tức viết thư cho mẹ của nguyên chủ./Yuruanhuanglin

Mặc dù hắn vẫn chưa nghĩ ra cách đối xử với người mẹ này như thế nào.

Rời khỏi trạm xe ngựa, Sirius nhớ lại trong đầu những việc mình cần làm.

Những việc hắn cần làm trong thời gian tới chủ yếu là soạn giáo án và chuyển nhà.

Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày khai giảng của đại học Lamifa, việc soạn giáo án rất cấp bách. Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn hôm qua, hắn được biết giáo án của giáo sư dạy môn Lịch Sử Văn Học trước vẫn còn ở văn phòng, hắn có thể tham khảo một phần.

Sirius quyết định hôm nay sẽ đến đại học Lamifa một chuyến.

Trường đại học không nằm ở khu Tây thành phố, mà ở khu Đông, cách khu Tây một con sông. Khu Tây thành phố Lamifa là khu vực được khai phá sớm nhất, hiện nay được gọi là khu phố cổ, còn khu Đông thành phố là nơi phồn hoa hơn.

Để đi từ khu Tây sang khu Đông, có thể thuê xe ngựa hoặc đi xe ngựa công cộng. Loại xe thứ hai chạy theo tuyến đường cố định, dừng ở các trạm nhất định, không tiện lợi và nhanh chóng bằng xe ngựa cho thuê.

Nhưng xe ngựa công cộng rẻ hơn.

Trong thư gửi mẹ, Sirius nói rằng tiền lương của hắn đủ để trang trải cuộc sống, nhưng nếu hắn muốn điều tra sự thật về việc xuyên không của mình, chắc chắn sẽ có nhiều việc cần dùng đến tiền trong tương lai.

Hiện tại hắn phải tiết kiệm hết mức có thể, đồng thời cũng dự định tìm thêm cách kiếm tiền mới được.

Hắn làm theo ký ức của nguyên chủ, đi đến một trạm xe ngựa công cộng gần đó.

Trạm xe nằm ở chợ Logan, phía Tây Nam đường Milford. Đây là nơi sầm uất nhất khu Tây, có đủ loại cửa hàng và người bán hàng rong, cửa hàng giày, cửa hàng quần áo, tiệm bánh mì, cửa hàng thịt, cửa hàng gia vị,...thỉnh thoảng còn có một số thương nhân từ nơi khác đến đây bày bán hàng.

Thành phố Lamifa đã đặc biệt thiết lập một trạm xe ngựa công cộng ở đây để thuận tiện cho việc đi lại của người dân.

Khi đi qua một góc cua, Sirius đã có thể ngửi thấy mùi hỗn tạp của chợ Logan, hắn vô tình liếc thấy một cửa hàng tối tăm ở góc đường.

Ngay lúc đó, trong đầu hắn vang lên tiếng lăn của xúc xắc.

[Ngươi cần thực hiện một phán định Điều Tra.]

[Điều tra: 30/15, thành công.]

[Ngươi vô tình phát hiện ra một hiệu sách cổ. Ngươi cho rằng có thể lấy được một số thông tin hữu ích từ đây.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play