Editor: Kine Saline
Sự ngạc nhiên hoảng loạn và tiếng la hét của Thanh Li đã thu hút một vài ánh nhìn, nhưng mọi người đã nhanh chóng tập trung sự chú ý vào bức tường.
Máu tươi đã ngưng tụ thành từng dòng chữ khiến người ta cảm thấy ghê sợ, nội dung càng khiến người ta cảm thấy ghê sợ hơn.
——
Chúng nó lại đến nữa, tôi trốn dưới gầm giường và nghe thấy tiếng bước chân nặng nề. Chúng nó đang dần dần đến gần và mang chị gái đang nằm trên giường bệnh bên cạnh tôi đi.
Chị tôi đã quay lại nhưng chị ấy có vẻ kỳ lạ. Chị ấy nói muốn tặng cho tôi một món quà, tôi gật đầu rồi chị ấy đã móc mắt của mình ra, cả người chị ấy toàn là máu và máu.
Chị gái thật hôi thối, trên người chị có rất nhiều côn trùng, chúng nó đang bò từ giường bệnh của chị sang giường của tôi, khiến tôi ngứa ngáy vô cùng.
Chúng nó lại đến, lần này chúng nó đã dừng lại cạnh giường bệnh của tôi, tôi nấp dưới gầm giường và nín thở, quần áo bệnh viện đã nhanh chóng bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, tôi hi vọng rằng chúng nó sẽ nhanh chóng rời đi.
“Tìm được bạn rồi, tìm được bạn rồi, tìm được bạn rồi, tìm được bạn……”
Trên bức tường trắng tinh, bốn chữ cuối cùng đang điên cuồng hiện lên, không ngừng chiếm toàn bộ bức tường, cuối cùng không gian nơi Thanh Li và những người khác đang đứng đã bị những dòng chữ đẫm máu bao phủ.
“Lạch cạch—”
Hình ảnh bị nứt vỡ ra và tất cả mọi thứ bỗng biến mất.
Chớp mắt một cái thì chúng tôi lại ở trong một không gian xa lạ. Nơi đây được trang trí trông giống như một phòng bệnh của bệnh viện, với sáu chiếc giường sắt lổ loang những vết rỉ sét và những chiếc ga trải giường lốm đốm đầy nấm mốc.
Trong không khí thoang thoảng tràn ngập mùi thuốc khử trùng và mùi xác chết thoang thoảng không dễ phát hiện.
“Ong ong ong —"
Đồng hồ điện tử trên cổ tay cô đột nhiên rung lên, Thanh Li giơ cổ tay lên và nhìn thấy một dòng chữ hiển thị trên màn hình.
Tên trò chơi: Ba giờ sáng ở bệnh viện Đông Giao.
Chỉ số nguy hiểm: 3,5 sao.
Nhiệm vụ: Sống sót đến năm giờ sáng.
Nhắc nhở 1: Suỵt, giữ giọng nhỏ nhẹ.
Nhắc nhở 2: Khóa ( mở khóa với 1 vạn điểm giá trị nổi tiếng )
Nhắc nhở 3: Khóa ( mở khóa với 3 vạn điểm giá trị nổi tiếng )
“Vậy mà lại là 3.5 sao.”
Số 74 Chu Nhã vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt vốn trắng nõn của cô ta bị phủ một lớp màu như thịt khô.
“Chúng ta đều là những người xếp hạng cuối cùng, vậy mà độ khó của ván này lại là 3.5 sao, đây chẳng phải là không muốn cho chúng ta con đường sống sao.” Số 65 Thẩm Nhược ủ rũ chán nản nói.
Sắc mặt của những người khác cũng cực kỳ khó coi, chỉ có mỗi mình Thanh Li không hiểu gì cả, cô tò mò nói: "Xin lỗi, cho tôi hỏi giá trị nổi tiếng là gì vậy?”
“Giá trị nổi tiếng là phần thưởng trong phòng phát sóng trực tiếp. Nó có thể mua được một số đạo cụ đặc biệt, điều này rất quan trọng đối với sự sống còn của chúng ta. Khi chúng ta sống sót quay trở lại thế giới thực, giá trị độ phổ biến cũng có thể đổi lấy một số tiền có giá trị tương đương.”
Một người đàn ông có vẻ ngoài hiền lành dịu dàng đeo kính gọng bạc trả lời câu hỏi của Thanh Li.
"Tôi là số 81, Lâm Tử Chu." Anh ta gượng cười, nhưng nụ cười của anh lại có phần suy sút và thất bại.
"Cảm ơn." Thanh Li gật đầu với anh ấy, sau đó tập trung nhìn vào màn hình phát sóng trực tiếp của mình, thấy giá trị nổi tiếng được hiển thị trên đó là — 0.
Một giá trị phổ biến = một đô la.
Đôi mắt đang cụp xuống của cô bỗng trở nên sáng lấp lánh, như thể cô đã tìm ra cách kiếm bộn tiền.
【Hahaha, cô gái nhà quê, cô thật đáng thương. Người mới đến không đủ nổi tiếng để mua đạo cụ, so với những người khác thì cô đã vô cùng lạc hậu. 】
【 Cô gái nhà quê, gọi tôi một tiếng anh trai, thì tôi sẽ thưởng cho cô vài cái kẹo que để ăn. 】
【 Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên góp vốn để mua quan tài cho cô ấy trước đi. 】
Trong phòng phát sóng trực tiếp, từng người từng người nói cô là côcgái nhà quê, Thanh Li vuốt nhẹ mái tóc xù trên đầu mình, âm thầm liếm răng hàm sau.
“Được nha, anh trai, tôi muốn một cây kẹo que."
Giọng nói ngoan ngoãn đột nhiên vang lên khiến những người khác sợ tới mức giật mình.
“Số 100, cô đang nói chuyện với ai vậy?" Người đàn ông bụng phệ tức giận khiển trách.
“Tôi…… Tôi đang tương tác với những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp!” Thanh Li sợ hãi rụt cổ, nhẹ giọng nói.
"Đã là lúc nào rồi mà cô còn có lòng dạ đi giao lưu với người xem trong phòng phát sóng trực tiếp? Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, cũng không sợ chết." . Một người phụ nữ khó chịu nói.
Thanh Li lén lút nhìn cô ta, cô ta chắc chắn người cuối cùng là số 92. Cô ta có vẻ ngoài trông hơi kỳ lạ, trang điểm rất đậm và tinh xảo, trông hơi lạc lõng với những người chơi khác.
"Cô ấy là số 92, tên là Lâm Tuyết Nhi, là người dẫn chương trình trong thế giới thực." Chu Nhã, số 74, nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở cô.
Thanh Li nhẹ nhàng gật đầu, chỉ thấy Lâm Tuyết Nhi vừa dứt lời, cũng đột nhiên điên cuồng vặn vẹo cơ thể để làm nũng: “Xin chào các anh trai, hãy tặng quà cho Tuyết Nhi nha, trò chơi lần bày quá khó khăn, Tuyết Nhi cũng chưa tiền mua đạo cụ, moah moah.”
Thanh Li nhìn thấy vậy thì há hốc mồm kinh ngạc: Còn có thể làm như vậy sao?
“Suỵt, đừng nói chuyện.”
Số 56 Thẩm Nhược đột nhiên nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở, hắn đặt ngón trỏ lên giữa môi, đôi mắt tràn đầy cảnh giác.
Lâm Tuyết Nhi lập tức câm miệng, cô ta suýt chút nữa đã quên nhắc nhở thứ nhất của trò chơi: Suỵt, phải nhỏ giọng nha.
Bên ngoài cánh cửa đóng kín, tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần, giống như đang dẫm đạp lên trong lòng mọi người, mỗi bước chân đều khiến người ta lo lắng sợ hãi.
“Chúng nó đang tới..."
Lâm Tuyết Nhi che miệng, không biết phải làm gì.
“Cộc cộc–”
“Cộc cộc–”
Tiếng giày cao gót va chạm với sàn xi-măng càng ngày càng rõ ràng.
Thanh Li kiễng chân lên nhìn những người khác đang run rẩy chặn cửa, cô bước đến chiếc giường gần cô nhất trong phòng bệnh, thoải mái nằm xuống.
Cô đã lâu không được ngủ trên giường, cho nên bây giờ vô cùng vui mừng mà nheo mắt lại.
Gần đây cô thường ngủ ké trên ghế sofa của KFC và McDonald's, nhưng mà giường luôn luôn là thoải mái nhất.
Chiếc giường sắt đã vô cùng cũ kĩ, khi Thanh Li nằm lên đó, nó còn đột nhiên phát ra âm thanh rung chuyển khiến những người khác đều sợ hãi đến run rẩy.
“Cô đang làm cái quái gì thế?"
Lâm Tuyết Nhi đè nén giọng nói, tức giận như muốn hộc máu mà nói.
Thanh Li giơ chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay lên, mở giao diện thời gian ra, uất ức nói: “Đã ba giờ sáng rồi, đã đến giờ đi ngủ rồi.”
Mọi người: “......”
“Đồ ngốc, cô sẽ gây thêm rắc rối cho chúng tôi." Lâm Tuyết Nhi nhỏ giọng chửi rủa.
Lúc này Thẩm Nhược hình như đột nhiên đã nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: “Mau lên giường đi.”
Nói xong, anh ta cũng nhanh chóng chọn chiếc giường bên cạnh Thanh Li rồi vội vàng nằm xuống.
Mùi mốc nồng nặc gay mũi khiến người ta vô cùng buồn nôn, anh ta cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn lại, rồi đắp chiếc chăn bông bẩn thỉu lên người.
Mọi người thấy Thẩm Nhược cũng nằm xuống, mặc dù không biết tình huống này là thế nào, nhưng bọn họ đều chọn một cái giường nằm xuống.
Sáu người, vừa đúng sáu giường.
Khi tiếng bước chân đột ngột dừng lại, thì bên ngoài cửa cũng vang lên tiếng xào xạc, hình như tay nắm cửa đang bị ai đó xoay.
Thẩm Nhược vô tình nhìn thoáng qua Thanh Li, thấy cô thật sự nhắm mắt ngủ quên, lại quay mặt sang một bên.
Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao?
“Cạch–"
Cánh cửa từ từ mở ra, mọi người đều nhắm mắt lại và im lặng không nói chuyện, chỉ có Thanh Li đang thật sự ngủ say, thậm chí cô còn hơi ngáy.
"Bác sĩ, bệnh nhân đều đã ngủ hết rồi.”
Một giọng nữ lạnh thấu xương vang lên, cổ họng cô ta khàn đặc và khô khốc như bị nhét thủy tinh.
Ngay sau đó, có tiếng bước chân đi tới đi lui trong phòng bệnh.
“Chọn cô ta vậy.”
Mùi của xác chết xộc vào mũi khiến Thanh Li phải xoắn chóp mũi, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon của cô. Cô lẩm bẩm nói mớ: "Wow, mùi hôi này thật giống đậu hủ thúi.”
Nếu lúc này Thanh Li đột nhiên tỉnh lại và mở mắt ra, thì cô nhất định sẽ phát hiện một khuôn mặt thối nát đang nhìn chăm chăm thẳng vào mình.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên, sau đó là tiếng đóng cửa.
Những người chơi khác mồ hôi đầm đìa, ngồi dậy từ trên giường bệnh, bọn họ đều nhìn về phía giường bệnh của Thanh Li——
Người đã biến mất!
Nhắc nhở 1: Suỵt, giữ giọng nhỏ nhẹ.
Cho nên, số 100 là bởi vì ngủ ngáy mà bị ma quỷ bắt đi?