Hiện tại, tàu "Thiên Thần Sải Cánh" không phải là tàu "Thiên Thần Sải Cánh" ban đầu.
Tàu "Thiên Thần Sải Cánh" ban đầu là một chiếc thuyền buồm tam giác nhỏ với trọng tải dưới 400 tấn. Đó là con tàu của cha Rossi, và cũng là con tàu đầu tiên của cô. Cô đã từng lái chiếc thuyền nhỏ đó vượt biển về phía đông, tìm kiếm vùng đất huyền thoại nơi vàng bạc chất đầy. Thật may mắn, tại quần đảo gia vị xa xôi, cô đã được người dân địa phương chỉ dẫn, nhờ vào chiếc thuyền nhỏ, cô đã tìm thấy vương quốc trong truyền thuyết.
Ở nơi đó, cô đã chứng kiến rất nhiều điều. Rossi đã dùng vàng mang theo để mua nhiều sản phẩm xa xỉ quý giá từ quốc gia đó: gốm sứ, trà, gia vị, lụa. Tại Tây Ban Nha, những thứ này đều có giá trị tương đương với vàng, rất nhiều vàng. Tiếc rằng, lúc đó tàu "Thiên Thần Sải Cánh" không đủ lớn, cô không thể mang thêm nhiều hàng hóa trở về Địa Trung Hải.
Vì vậy, với số tiền kiếm được từ đợt hàng đầu tiên, cô đã mua một chiếc thuyền buồm lớn hơn và có khả năng chở nhiều hơn. Sau đó, cô tuyển một đội thủy thủ giàu kinh nghiệm tại cảng, với bản đồ hải trình tự tay vẽ, cô bắt đầu chuyến đi thứ hai. Nhưng tàu "Thiên Thần Sải Cánh" lúc đó vẫn chưa phải là con tàu hiện tại.
Lần thứ hai vượt biển về phía đông, Angela đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí cô đã lên kế hoạch khai thác một tuyến đường đến phương đông, mua và bán hàng hóa từ các quốc gia cổ đại ở phương đông để kiếm lợi nhuận khổng lồ. Sau đó, cô sẽ dùng tiền kiếm được để mua những con tàu lớn hơn, tốt hơn và mở rộng đội tàu.
Nhưng tuổi trẻ bồng bột, năm đó cô chỉ mới 20 tuổi, không thể kiềm chế được tham vọng và lòng tham. Cô đã tin vào lời đồn của ngư dân, từ bỏ đại dương rộng lớn để lên đất liền, tìm kiếm vùng đất trong truyền thuyết phủ đầy vàng. Đi sâu vào nội địa, những con hải âu bay lượn trên biển chỉ có thể biến thành những con vịt nước lạch bạch bước đi. Dọc theo sông Hoàng Hà, từ vịnh Bột Hải đi vào đất liền, chiếc thuyền nhỏ không giống như tàu buồm, dòng sông không giống như đại dương, chim biển không thể bay lượn.
Dọc theo sông Hoàng Hà đến bến đò Phong Lăng, Rossi đã không tìm thấy vùng đất phủ đầy vàng trong truyền thuyết, nhưng lại tình cờ lấy được một tòa tháp Phật bằng gỗ cổ xưa từ tay một kẻ ác bá trên sông. "Tháp chùa Vĩnh Ninh," ông già chèo thuyền dùng giọng địa phương nặng nề giới thiệu tên và nguồn gốc của tòa tháp cho Rossi, nhưng ngôn ngữ quá phức tạp đến mức cô không thể nhắc lại được. Cô chỉ nhớ rằng ông già chèo thuyền đã thở dài, "Gia tộc Vũ Văn, đều là những kẻ si tình."
Cuối cùng, ông lão khuyên Rossi rằng tòa tháp gỗ mang theo lời nguyền, cần phải nhanh chóng ném nó xuống sông Hoàng Hà để linh khí của trời đất trấn áp, không được mang nó ra khỏi vùng đất này. Nhưng Rossi không nghe lời, cô mang theo trà, gốm sứ mua được từ quốc gia đó và bắt đầu hành trình trở về.
Có lẽ lời nguyền trên tòa tháp đã linh ứng, hoặc có lẽ may mắn của cô đã cạn kiệt khi tìm ra tuyến đường biển. Khi đi qua eo biển Gibraltar, Rossi đã gặp phải trận hải chiến khó khăn nhất trong cuộc đời cô. Không biết ai đã tiết lộ chuyện cô tìm thấy tuyến đường đến quốc gia cổ đại ở phương đông. Tin tức cho rằng cô có trong tay một bản đồ biển dẫn đến phương đông. Tuyến đường mới này đồng nghĩa với vô số cơ hội và tài sản, đặc biệt là ở đầu bên kia của tuyến đường là một quốc gia cổ đại tràn đầy vàng bạc trong tâm trí người châu Âu.
Rossi trở thành mục tiêu của tất cả mọi người. Chiếc "Thiên Thần Sải Cánh" mới toanh đã bị đánh chìm trong trận hải chiến ác liệt đó, cô đã mất tấm bản đồ. Rossi cùng những thủy thủ bị thương của mình đã phải trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể thoát hiểm thành công. Dù vậy, họ cũng đã phải trả một cái giá rất đắt. Toàn bộ hàng hóa vàng trên tàu đều chìm xuống vùng biển đó. Rossi đã bán la bàn vàng và tòa tháp gỗ cho các thương nhân buôn bán chợ đen trên khắp Địa Trung Hải, chỉ để đổi lấy một cơ hội truyền tin.
Nhưng thủy thủ của cô, sau trận hải chiến thất bại này, không thể nào trở lại boong tàu được nữa. Những thủy thủ hiện tại là những người cô đã bổ sung dần dần sau này. "Thiên Thần Sải Cánh" hiện tại cũng là con tàu được cô mua sau trận hải chiến đó. Sau khi rút kinh nghiệm từ lần thất bại, Rossi đã nhờ người cải tạo lại chiếc thuyền buồm, khiến nó vừa có kích thước khổng lồ vừa có tốc độ vô song. Từ đó, cô dần dần nổi danh trên vùng biển Địa Trung Hải.
Lần thứ ba vượt biển về phía đông, với thủy thủ đoàn hiện tại và con tàu "Thiên Thần Sải Cánh" mới, nhưng lần này cô không đến quốc gia cổ đại phương đông, mà sau khi thu mua một lượng hồ tiêu tại quần đảo Maluku, cô đã chọn quay trở về. Ngoài việc thu mua lô gia vị này, điều quan trọng hơn với Rossi trong chuyến đi này là tìm ra kẻ đã cướp mất bản đồ biển của cô. Nợ cũ nợ mới, cô sẽ tính toán một lần cho xong. Nhưng trước đó, cô phải lên đường tìm kiếm suối nguồn bất tử để giúp những thủy thủ đã từng chiến đấu cùng cô tiếp tục sống sót.
Cơn xoáy nước không ngừng lớn dần, bề mặt biển rung chuyển. Kim nắm tay Nguyên Khánh bước ra từ khoang tàu, hắn đứng trên boong, mưa rơi xung quanh hắn đều bị nhiệt độ rực lửa bốc hơi thành hơi nước. Thị giác của hắn rất tốt, có thể nhìn rõ hướng xoay của dòng nước biển. Sóng lớn ập đến từng đợt, cánh buồm bị bão xé rách. Giữa đại dương bao la, "Thiên Thần Sải Cánh" tựa như một chiếc lá mỏng manh, không ngừng chao đảo trên những con sóng khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến trên biển.
"Rắc rối quá." Kim cau mày, con tàu chao đảo khiến mọi thứ xung quanh đều lung lay, đồ vật không thể đứng yên, người cũng không thể đứng vững. Hắn giơ một tay lên. Gió ngừng lại ngay lập tức. Nguyên Khánh kinh ngạc quay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt tự do phóng khoáng của Kim. Hắn đang điều khiển gió, nhưng đó lại là năng lực của Heine.
"Thiên Thần Sải Cánh" lúc này rời khỏi biển, giống như một chú chim biển nhẹ nhàng, được gió đỡ bay lên, tiến gần đến dòng xoáy khổng lồ. Bề mặt biển nứt ra một lỗ hổng ghê rợn, xoáy nước nuốt chửng mọi thứ đang cuộn trào đến, những đám mây cũng dường như hưởng ứng, xoáy ra một cơn lốc đen dày đặc trên bầu trời. Sấm sét rền vang, con tàu nhỏ bé vượt qua sóng lớn, tiến gần đến tâm xoáy nước.
Mọi người đều nín thở, chăm chú nhìn cánh cửa dẫn đến thế giới khác. Cái chết cũng là một sự tái sinh. Kim hạ tay xuống, "Thiên Thần Sải Cánh" rơi thẳng vào lỗ đen đáng sợ đó. Sau một hồi chao đảo, con tàu lại rơi xuống bề mặt biển, gió lại thổi mạnh lên. Cánh buồm bị bão xoắn lại, mưa vẫn đang đổ như trút, nhưng không còn cảm giác lạnh lẽo và đau đớn khi mưa rơi trên người nữa, như thể tất cả đều bị một màn chắn vô hình chặn lại trên đầu.
Con tàu xoay tròn, mọi người trên tàu đều lảo đảo. Kim nắm chặt tay Nguyên Khánh, ngẩng đầu nhìn sự thay đổi xung quanh, biểu cảm của hắn dần trở nên cuồng nhiệt. Cánh cửa đến vương quốc của người chết đang mở ra trước mặt họ. Khoảnh khắc đó, biển lặng gió yên.
Gần đó, xa xa, trên biển, trên đất liền, ổn định, lạc lõng, vô số linh hồn đang hướng về đây tụ tập.
Xa xa, trong bầu trời tối đen xuất hiện những đốm sáng lấp lánh, dày đặc, hợp thành một biển ánh sáng màu xanh lân tinh. Khi dần tiến đến gần hơn, "Thiên Thần Sải Cánh" bị bao phủ bởi biển ánh sáng lấp lánh đó.
"Đây là..." Nguyên Khánh nhìn cảnh tượng trước mắt đầy kinh ngạc, không khỏi thốt lên.
Kim kịp thời ngăn cô lại khi cô định chạm vào những đốm sáng xanh ấy, "Đó là linh hồn của người đã chết."
Tỉnh lại từ sự chấn động, Lesvos cũng thấy biển ánh sáng trước mắt, anh đột nhiên nhớ lại mô tả về trải nghiệm này trong ghi chép của cha mình.
Đôi mắt người đàn ông chợt co rút lại, hét lên: "Đừng chạm vào những đốm sáng đó, đó là linh hồn của người chết!"
Nhưng anh đã hét quá muộn rồi.
Trên tàu của Rossi, có thủy thủ nam và cả thủy thủ nữ. Dù là vì tò mò hay bị cuốn hút bởi cảnh tượng tuyệt đẹp này, họ đều đưa tay ra và chạm vào những đốm sáng xanh đó.
Người chạm vào đốm sáng lập tức co giật, phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn không thể kiểm soát. Dần dần, tròng trắng thay thế tròng đen, tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.
Một nữ thủy thủ chạm vào đốm sáng linh hồn đột nhiên phát điên, lao vào tấn công một thủy thủ nam bên cạnh. Thủy thủ nam, với lợi thế về thể lực, dễ dàng đẩy cô ta văng ra.
"Đừng hành động hấp tấp." Rossi nhanh chóng chạy xuống từ mũi tàu. Thủy thủ phát điên không hề thể hiện sức mạnh vượt trội, sức mạnh của nữ thủy thủ cũng không thay đổi sau khi chạm vào những đốm sáng kỳ lạ đó, cô chỉ mất đi ý thức của mình.
Lesvos theo sau cô xuống, lớn tiếng giải thích: "Chỉ là thân xác của họ bị người chết chiếm đoạt thôi, hãy khống chế họ trước, sau đó trói lại và ném vào khoang tàu."
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Rossi, biểu cảm trên mặt Lesvos thay đổi một chút rồi bổ sung thêm: "Rời khỏi đây, họ sẽ trở lại bình thường."
Nguyên Khánh nghe thấy tình hình bên này, muốn chạy đến giúp nhưng bị Kim giữ lại.
"Đừng qua đó." Hắn nói.
Nguyên Khánh không hiểu, nhìn hắn đầy thắc mắc.
"Tại đây, giá trị của sinh vật bóng tối cao hơn rất nhiều so với con người." Kim giải thích, "Chúng có thể rời đi cùng thân xác của em và ta, trở lại thế giới của người sống. Hãy ở cạnh ta, đừng đi đâu cả."
"Còn Aaron thì sao?" Nguyên Khánh nhớ đến Aaron, người trước đó không biết đã trốn ở đâu, nếu cô và Kim bị những linh hồn này thèm muốn, thì Aaron, cũng là một huyết tộc, chắc chắn cũng không thoát khỏi số phận như vậy.
"Không cần quan tâm đến hắn." Kim không quan tâm đến vệ sĩ thuộc về Heine.
"Anh ta sẽ ổn chứ?"
"Em đang lo lắng cho người đàn ông khác trước mặt ta à?"
Nguyên Khánh lặng im, không nói gì nữa.
Kim kéo cô tiến thêm một bước, thò đầu ra nhìn xung quanh.
"Thiên Thần Sải Cánh" đang hành trình trên một vùng biển trong suốt.
Kim nheo mắt.
"Chúng ta vẫn chưa vào vương quốc của người chết." Hắn nói.
"Hả? Nhưng ở đây toàn là linh hồn của người chết."
"Nơi này là kẽ hở giữa sự sống và cái chết." Kim ngẩng đầu, "Chúng ta đang bị kẹt ở trung tâm xoáy nước, cánh cổng thật sự vẫn chưa xuất hiện."
Kim im lặng một lúc.
Hắn quay đầu, hỏi Nguyên Khánh: "Heine đã cất giữ quyền trượng Orvitz ở đâu?"
Nguyên Khánh lắc đầu: "Tôi không biết."
*
Trong hành lý không có quyền trượng Orvitz, trưởng thân nói, anh đã giấu món đồ nguy hiểm đó ở một nơi tuyệt đối an toàn, nơi mà anh sẽ luôn bảo vệ.
Nguyên Khánh thuật lại hai câu này cho Kim nghe.
Người đàn ông nhướn mày.
"Ta đã hiểu rồi."
Hắn quay lại, nhìn về phía Nguyên Khánh.
"Con tàu sẽ ở lại đây," Hắn nói, "Nơi tiếp theo không phải là chỗ mà người bình thường có thể bước vào."
"Cái chết là tấm vé vào cửa."
Hắn nở nụ cười.
Kim nhảy lên thành tàu, sau đó đưa tay kéo Nguyên Khánh lên theo.
"Này." Hắn hét lên.
Bị ràng buộc bởi khế ước với Heine, lần này, hắn phải mang theo hai rắc rối này cùng đi.
Lesvos và Rossi nhìn nhau, đều hiểu ý của người đàn ông đó.
Vị thuyền trưởng trẻ tuổi đến trước mặt người thuyền phó, dặn dò vài câu, sau đó trèo lên thành tàu.
"Dù thấy gì hay nghe gì, cũng đừng để ý, đừng đáp lại." Lesvos dặn dò.
Kim không nói gì, coi như đồng ý với lời nhắc nhở của anh ta.
Hắn quay lại, đưa tay lướt qua món đồ trang sức trên đầu của Nguyên Khánh.
Ánh sáng màu bạc tụ lại trước mặt bốn người, ở trung tâm luồng sáng ấy, quyền trượng tỏa ra luồng khí lạnh lẽo đang dần hiện ra.
Nguyên Khánh có phần kinh ngạc.
Heine đã giấu quyền trượng trên người cô, hay nói cách khác, giấu nó trong chiếc trâm đỏ mà anh tặng cho cô.
Kim giơ tay nắm lấy quyền trượng.
Ánh sáng bạc bùng lên.
Ngay lập tức, vô số linh hồn tụ tập về phía đó, ánh sáng xanh lam bùng nổ bao phủ lấy bốn người.
Kim giơ cao quyền trượng, nắm tay Nguyên Khánh, nhảy xuống nước biển trong suốt.
Rossi và Lesvos nhìn nhau, lập tức theo sau.
Trước khi rơi xuống biển, Lesvos đưa tay nắm lấy thắt lưng của nữ hải tặc tóc đỏ.
Bùm —
Mọi thứ trở nên tĩnh lặng.
Cùng với sự biến mất của ánh sáng Orvitz, xoáy nước, mây mù, mưa bão, gió lốc đều tan biến.
Linh hồn xanh lam rời đi, mặt biển trở lại vẻ yên bình như trước.
Aaron bước ra từ khoang tàu tầng dưới, nhìn lên vầng trăng bạc lạnh lẽo trên bầu trời, đôi mắt nhạt màu trở nên đỏ như máu.
__________
Chú thích 51: Bến đò Phong Lăng: Phong Lăng Độ là một điểm quan trọng trên sông Hoàng Hà, nằm ở Vận Thành, tỉnh Sơn Tây.
Chú thích 52: Cuốn "Du ký của Marco Polo" đã khơi dậy sự khao khát mãnh liệt của người châu Âu về các quốc gia giàu có ở phương Đông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT