Minh Triệt có chút bất ngờ, bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó. Điều này không phải hắn chưa từng nghĩ qua, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra lại tạo thành một cảm giác rất kì lạ. Cô gái hắn cật lực theo đuổi quay sang mỉa mai hắn ngu ngốc, làm cho lòng tự trọng bị tổn thương rất lớn.
“Tôi hiểu rồi, tôi xin phép.” Minh Triệt đứng dậy ra về. Dương Tâm muốn níu kéo chút hi vọng, vội vã chạy theo sau hắn. Dương Bắc muốn ngăn con gái lại, nhưng lại bị vợ kéo tay. Tình huống này làm người chú của cô chỉ biết thở dài, lực bất tòng tâm. Bởi vì Dương Bắc là người trọng nghĩa trọng tình, mà Lục Vân và Dương Tâm lại rất giỏi diễn vở người bị hại đáng thương, cho nên hết lần này đến lần khác bị mẹ con họ xoay như chong chóng.
Tuệ Nghiên nhanh nhẹn chạy ra ngoài, Sở Y đỡ ông bà Dương ra phòng khách ăn tráng miệng. Dương Quân cười cợt rồi bỏ về phòng. Dương Lâm theo mẹ, trong bàn ăn chỉ còn lại ba người. Dương Kha nghiêm mặt nhìn hai vợ chồng em trai, lên tiếng răn đe: “Dương Bắc, có một số việc không thể cứ mềm lòng. Hơn ai hết, em hiểu việc gì nên làm và việc gì không nên làm. Nếu việc gia đình em không tự giải quyết được, anh không ngại giải quyết giúp em.”
Lời nói của hắn lạnh thấu xương, ngoài mặt là răn dạy Dương Bắc, thực chất lại đang nhắc nhở Trịnh Lục Vân biết điều hơn một chút. Cô ta nghiến răng ken két, tự hỏi vì sao cả gia đình kia lại đáng ghét như vậy? Từ cha mẹ đến con cái, họ chẳng bao giờ để gia đình cô ta vào mắt, chèn ép gia đình cô ta đủ điều. Vì sao? Vì Dương Kha là tổng giám đốc tiền nhiệm đưa Dương thị đi lên, vì Dương Lâm là tổng giám đốc đương nhiệm sao?
Ở bên ngoài, Dương Tâm vứt hết sỉ diện níu cánh tay Minh Triệt, giở hết mánh khóe mà mẹ dạy để khóc lóc ỉ ôi. Minh Triệt đang đau đầu, chẳng chút nương tay mà hất mạnh cô ta qua một bên.
“Minh Triệt.” Tuệ Nghiên đứng ở phía sau, cất giọng.
“Tuệ Nghiên?” Cô đổi ý rồi sao?
“Tôi nói cho anh biết, tốt nhất đừng nghĩ tới việc dùng gia đình để ép tôi. Nếu anh dám làm vậy, tôi thà tự sát cũng không kết hôn với anh.” Tự sát, Tuệ Nghiên không phải chưa từng làm. Chắc hẳn sẽ có người nói cô ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mà không nghĩ cho gia đình. Nhưng hơn ai hết cô biết đây chỉ là đòn tâm lý của Minh Triệt. Cô càng tỏ ra lo lắng sợ hãi, ngược lại càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú và biện pháp này trở nên khả thi. Cô phải tỏ ra mạnh mẽ, ngang ngạnh không chấp nhận, như thế mới có thể dập đi hi vọng mà hắn ấp ủ.
“Tôi hiểu rồi.” Minh Triệt bật cười, xem ra hắn vẫn nên nghĩ cách khác.
Dương Tâm ngồi bệt ra đất, hai mắt trừng lớn. Vì sao thứ mà cô ta ao ước thì Tuệ Nghiên luôn dễ dàng có được? Vì sao người này cô ta dùng đủ mọi cách để có được, thì Tuệ Nghiên lại có thể ngang nhiên từ chối? A! Bởi vì cô là thiên kim nhà họ Dương! Nếu vậy, để cho Tuệ Nghiên biến mất, vị trí này sẽ thuộc về cô ta!
Nghĩ vậy, Dương Tâm đột ngột vùng dậy, lao về phía Tuệ Nghiên dù trong tay chẳng có vũ khí. Cô ta điên rồi!
Tuệ Nghiên né người sang một bên, vừa hay để cho Dương Tâm vồ hụt mà ngã nhào xuống đất. Nhưng cô ta vẫn chưa bỏ cuộc, dùng hết sức lao về phía cô lần nữa.
Rắc!
Tuệ Nghiên có thể nghe thấy âm thanh xương cổ tay của Dương Tâm gãy vụn. Minh Triệt dùng sức bẻ gãy một bên cổ tay của cô ta, cảnh cáo: “Muốn chết?”
Bên ngoài động tĩnh lớn, người bên trong đã kéo ra rồi. Trịnh Lục Vân lại khóc lóc ỉ ôi, than thở cho con gái bất hạnh. Dương Kha nhìn con gái vẫn an toàn mới thở phài nhẹ nhõm.
“Việc nhà họ Dương, mọi người tự xử lí đi.” Minh Triệt quay người bước đi, không nhìn lại. Khi ra tới xe thì lấy điện thoại gọi cho ai đó: “Tôi từ chối.”
--------- nhà họ Dương ----------
Sau khi xem lại camera, sắc mặt ai cũng trầm hẳn xuống. Trịnh Lục Vân ngừng khóc, im bặt. Dương Kha nhìn em trai và em dâu, bất mãn trong lòng lại tăng lên: “Hai đứa liệu mà sắp xếp cho Dương Tâm ra nước ngoài.”
Nói xong, hắn liền dẫn theo gia đình chào tạm biệt cha mẹ rồi trở về. Ông bà Dương quá đỗi thất vọng, chẳng nói chẳng rằng quay về phòng. Dương Bắc vừa giận vừa đau đầu, trong lòng cũng dâng lên chút bất mãn. Ba mẹ con họ, tại sao không ai để yên cho hắn, hết người này đến người khác gây sự.