Cố Thiên Di sau một thời gian đau khổ, bây giờ tuy không hẳn đã hết yêu, nhưng nhìn Chấn Kiệt lại cảm thấy rất chán ghét. Tuệ Nghiên nghe xong đoạn voice thì lập tức video call cho Thiên Di.
“Chị Thiên Di, có chuyện gì vậy?”
“Dương Tuệ Nghiên! Có phải em giở trò quỷ không?” Cố Thiên Di nghiến răng nghiến lợi.
“Em có làm gì đâu.”
“Chị mau giải thích rõ tình hình đi.” Hải Niệm nhắc nhở. Thiên Di đỡ trán thở dài. “Hôm nay chị có đi cùng một anh đồng nghiệp, đang đi giữa đường thì cậu ta xuất hiện.”
Ngừng một chút, Thiên Di đột ngột nâng cao tông giọng: “Hai đứa có biết không? Cậu ta cứ như Diêm vương ấy, đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn chị, còn đánh đồng nghiệp của chị. Nếu không phải khả năng nghiệp vụ của anh ấy tốt, e là đã bị đánh tới nhập viện.”
“Sau đó thế nào?” Hai người bên này vừa ăn trái cây vừa hóng chuyện.
“Còn thế nào nữa? Chị đánh cậu ta một cái, hỏi muốn làm cái gì.” Thiên Di miêu tả lại cái tát ban chiều, vẻ mặt tươi tỉnh hơn đôi chút, nhưng sau đó liền tối sầm lại. “Hai đứa biết cậu ta nói gì không?”
“Nói gì?”
“Đi đánh ghen.”
?
??
???
“Đánh ghen á?!” Tuệ Nghiên phản ứng nhanh, lập tức hỏi lại. Thiên Di gật đầu, vẻ mặt không dám tin. “Có khi nào chị đi cùng bạn trai người ta mà không biết không?”
Hải Niệm gõ vào đầu Tuệ Nghiên một cái, Thiên Di cũng trừng mắt nhìn cô: “Cậu hỏi ngu ngốc gì vậy? Chấn Kiệt đánh người ta chứ đâu có đánh Thiên Di.”
“Ơ…”
“Sau đó thế nào nữa?” Hải Niệm hỏi tiếp.
“Sau đó, khi chị về nhà thì… Trời ơi! Cậu ta thuê căn hộ ở ngay bên cạnh chị! Có phải chị nên đi đốt phong lông không? Hay là đi giải nghiệp?” Thiên Di kêu gào trong đau khổ. Cũng phải, thời gian qua chị ấy cật lực quên đi tình cảm với cậu, ra sức tìm điểm đáng ghét của người kia, trong lòng luôn tự nhủ phải ghét bỏ cậu. Ấy vậy mà người nào đó cư nhiên lại xuất hiện trước mắt, lại còn là hàng xóm. Không tức giận mới lạ!
“Nhưng làm sao cậu ta biết chị ở đó?”
“Làm sao chị biết được, chị còn nghĩ là do hai đứa chỉ điểm.”
“Không có nha. Mấy tháng trước lúc em ở đoàn làm phim đúng là cậu ấy có tìm em, nhưng em không có tiết lộ. Phía Cố gia lại càng không thể đâu.”
“Gần đây chị có đi bệnh viện không?” Hải Niệm hỏi.
“Có, chị bị một vết thương ở tay khi bắt tội phạm.” Thiên Di đưa bàn tay lên trước màn hình, vẫn chưa được tháo băng gạc.
“Có thể cậu ta nhờ thám tử, điều tra trong bệnh viện. Từ bệnh viện có thể suy ra khu vực chị đang sống, việc điều tra cũng không khó nữa.” Với thân phận cậu chủ nhà họ Phương, tương lai thừa kế hàng loạt gia sản, bệnh viện của gia đình, không khó để cậu ấy tìm ra thông tin của người bệnh.
“Vậy giờ chị nên làm gì đây? Có nên chuyển đi không?”
“Trốn tránh mãi cũng vô ích thôi. Chi bằng nhân cơ hội này xem thử chị đã buông được chưa. Cứ sống như hai người xa lạ vô tình ở gần nhau thôi.”
“Em nói thì dễ lắm…”
Bữa tiệc mừng được tổ chức ở một nhà hàng lớn, với tư cách là nhà đầu tư lớn nhất, Dương Lâm cũng tham gia. Thật ra chủ yếu là bởi vì cậu muốn đưa Tuệ Nghiên đi, tránh để cho ai đó giành phần.
Tuệ Nghiên mặc bộ váy màu trắng, tóc cột cao. Bởi vì đây là bữa tiệc giữa nhân viên đoàn làm phim nên không cần thiết ăn mặc quá sang trọng. Nhã Tịnh mặc chiếc váy màu vàng nhạt, vô tình, mẫu thiết kế của hai người lại na ná giống nhau.