Tiêu tổng đi rồi, Tuệ Nghiên vẫn còn tần ngần nhìn theo bóng dáng cao cao của Minh Triệt, có chút bận lòng. Nói gì thì nói kiếp trước cũng từng là “vợ chồng trên danh nghĩa”, có thể gặp lại nhau mà không chút dao động nào sao?

Nhưng theo hắn nói thì cô còn từng gặp hắn rồi, ngoại trừ lần ở nhà hàng kia. Vậy là ở đâu?

“Con để ý cậu ta à?” Dương Kha chau mày. Con gái lại dính lưới tình với thằng nhóc kia sao? Đồng ý rằng nó lớn lên rất ưa nhìn, nhưng tính cách thì có phần hơi kì dị. Hắn sợ con gái lại chịu ủy khuất.

“Không thèm đâu.” Tuệ Nghiên bĩu môi. Đẹp thì có đẹp, nhưng không thích là không thích.

“Tốt. Hôm nay nếu con nhìn trúng ai…” Mấy lời tiếp theo lại không ra khỏi miệng được. Tuy cũng mong muốn trở thành người cha hết mực cưng chiều con gái, nhưng muốn để con gái yêu đương sớm thì đúng là khó khăn.

Tuệ Nghiên lắc lắc đầu. “Con vẫn còn nhỏ mà.” Yêu đương? Cô còn không biết hình mẫu bạn trai lí tưởng của mình là thế nào nữa kìa. Ngoại hình ưa nhìn một chút là được, phải là người ấm áp và biết quan tâm cô. Ngoài ra còn phải tự giác tránh xa những người khác giới không cần thiết. Thật ra được một phần sự chung thủy như nam chính cũng tốt.

Tất cả những tiêu chuẩn chung gộp lại, vô tình lại phác họa ra hình ảnh của một người con trai. Hình ảnh vừa hiện lên mờ nhạt đã khiến Tuệ Nghiên bối rối lắc đầu. Sao lại nghĩ đến nữa rồi?

Nhắc đến thì, từ nãy đến giờ vẫn không thấy anh nhỉ? Hình như là từ lúc tạm biệt ở dưới sảnh.

“Nghiên Nghiên, qua bên kia. Có một người con cần gặp.” Dương Kha dẫn cô đi sang một góc. Ở nơi đó, Sở Y đang vui vẻ tiếp chuyện với người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm.

“Chào cậu Dương Kha.” Thấy hắn, Phùng Duy liền đi lên vui vẻ chào hỏi, cụng ly với ly rượu trên tay hắn.

“Chào anh Duy. Đây là con gái chúng tôi, sau này con bé sẽ còn nhờ cậy anh nhiều.”

“Chào bác Duy, cháu là Tuệ Nghiên.” Người này cô đã gặp một lần năm năm tuổi. Lúc ấy trông vẫn còn trẻ trung phong độ, nhưng bây giờ lại nhiều thêm mấy phần nghiêm khắc.

“Chào tiểu thư, chúc tiểu thư sinh nhật vui vẻ.” Phùng Duy đưa mắt đánh giá. Vóc người cao ráo quyến rũ, nước da trắng nõn như ngọc, từ trong xương tủy đã lộ ra khí chất băng cơ ngọc cốt. Đặc biệt là gương mặt xinh xắn tinh xảo kia, dù có làm bình hoa thì cũng có thể nổi tiếng.

“Anh cảm thấy con gái em thế nào? Có phải rất giống em không?” Sở Y đứng cạnh con gái, mỉm cười hạnh phúc.

Phùng Duy gật đầu, rồi lại lắc đầu. “Ngoại hình thì đúng là rất giống, nhưng tính cách của con gái em ổn trọng điềm đạm hơn em nhiều. Cái này chắc là do gen của Dương Kha.”

Cái này có được tính là đang khen cô không? Tuệ Nghiên vui vẻ cười.

“Cái này là quà sinh nhật cho tiểu thư.” Phùng Duy đưa ra một gói quà hình chữ nhật. “Tôi biết tiểu thư không thiếu gì cả, mấy món quà kia cũng quá đỗi bình thường. Nghe Dương Kha nói cháu muốn làm diễn viên, vậy kịch bản mới này tặng cho cháu, xem như là bước đệm đầu tiên để tôi hỗ trợ cháu.”

Tuệ Nghiên vô cùng kinh ngạc, vui vẻ nhận lấy rồi cảm ơn. Kịch bản của Phùng đạo diễn người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán, còn cô là một người mới cũng có thể được tặng. Cái này quá tốt rồi!

“Cảm ơn bác Duy, cháu sẽ cố gắng.”

“Nhưng mà, cái này là vai nữ hai thôi nhé. Cháu là người mới, nếu đột ngột nhận vai nữ chính sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng sau này.” Vừa nói lại vừa liếc mắt nhìn phản ứng của Dương Kha bên này. Phùng Duy đương nhiên biết Tuệ Nghiên là bảo bối của hắn cho nên không dám chọn bừa. Tuy nhiên cũng không thể để cô một bước lên tiên, như vậy đối với con đường sau này có nhiều bất lợi. Vai diễn nhỏ quá thì không biểu đạt thành ý, còn dễ chọc giận vị ôn thần kia. Vậy nên Phùng Duy chọn vai nữ hai, cũng là nữ phụ phản diện.

Nhưng nhìn nụ cười có phần đơn thuần kia, trong lòng ông cũng có chút lo sợ. Bình thường nữ phụ phản diện đều là tâm cơ, mưu mô chất đầy, nhưng cô gái trước mắt có khi nào ngây thơ quá nên diễn không tròn vai không?

Kịch bản thanh xuân vườn trường thì độ tuổi của Tuệ Nghiên vừa khớp, hình ảnh nữ học bá cũng rất hợp. Nhưng về tính tính thì sao đây?

“Nữ hai luôn sao? Thật tốt quá.” Sở Y cũng mừng cho con gái.

“Dương Kha cậu không hài lòng sao?”

“Không có, cảm ơn anh.” Dương Kha chỉ là trầm ngâm suy đoán xem con gái có thích hay không.



“Thì ra mọi người đều ở bên này.” Có một giọng nữ mềm mại vang lên. Tuệ Nghiên quay đầu lại. Đó là một người phụ nữ ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi tóc xoăn gợn sóng. Ngũ quan trên gương mặt không tính là quá nổi bật nhưng nhìn chung rất thuận mắt, đặc biệt đôi mắt sắc bén giảo hoạt như hồ ly. Cô ấy vận một chiếc váy bó sát màu tím khói, bộ dạng đặc biệt quyến rũ.

“À, cô Nhiễm.” Sở Y biết cô gái này. Cách đây không lâu giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất đã được trao cho cô ấy. Người này gọi là Thụy Nhiễm, diễn viên tuyến ba.

“Chúc tiểu thư sinh nhật vui vẻ.” Thụy Nhiễm lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

“Cảm ơn chị.” Tuệ Nghiên lịch sự nhận lấy rồi giao cho người phục vụ.

“Mặc dù không đúng lúc nhưng mà tôi muốn hỏi đạo diễn Phùng về kịch bản mới, không biết có thể để chỗ cho tôi hay không?” Thụy Nhiễm cười lấy lòng.

Thẳng thắn như vậy luôn sao? Có tổng giám đốc ở ngay đây mà cũng dám nói mấy chuyện này à? Hay là cô ấy nghĩ Dương Kha sẽ cho cô ấy chút mặt mũi, thay cô ấy nói chuyện với Phùng Duy?

“Cái này cô Nhiễm vẫn nên làm theo đúng quy trình đi. Buổi thử vai diễn ra vào tuần sau.” Phùng Duy mặt không đổi sắc đáp lại, Dương Kha cũng quay qua chỉnh tóc cho Sở Y, một chút cũng không quan tâm.

Thụy Nhiễm cảm thấy hơi ngượng vì tình huống này, cười hì hì hai tiếng. “Được rồi, đúng là đạo diễn Phùng có khác. Tuần sau tôi nhất định sẽ tới, cũng sẽ chắc chắn lấy được vai nữ hai.”

Vai nữ hai? Tuệ Nghiên đột nhiên cảm thấy kịch bản trên tay mình rất nóng. Dương Kha và Sở Y cũng đồng loạt nhướng mày nhìn về bên này. Muốn tranh vai với con gái họ sao?

“Cái này e là khó rồi. Vai nữ hai đã được chọn.” Phùng Duy thẳng thắn.

“Ồ, nhưng không phải buổi thử vai còn chưa diễn ra sao?”

Phùng Duy không định giải thích, vốn còn muốn tìm cớ lảng sang chủ đề khác. Ngay lúc này, Cố Phiến Luân đi tới.

“Nghiên Nghiên.” Giọng nam trấm ấm không nhịn được pha thêm chút nhu tình. Như mật ngọt dụ dỗ cả Thụy Nhiễm nhìn qua.

Người đàn ông cao ráo với gương mặt góc cạnh điển trai và chất giọng mê người, có thể xuất hiện ở đây thì thân phận chắc chắn không bình thường. Thụy Nhiễm nhìn đến si mê, gương mặt thoáng đỏ.

Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì ra là thế này, Tuệ Nghiên thầm cảm thấy khó chịu.

“Anh Luân.” Cô đi về phía anh, cố ý chắn tầm nhìn của Thụy Nhiễm. Chỉ tiếc là cô thấp qua, hoàn toàn không che được cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play