Chiếc xe lăn bánh hướng về trụ sở chính Diệu Linh. Bây giờ vào khoảng đầu giờ chiều, còn hơn hai tiếng nữa mới tan tầm, nhân viên vẫn đang tất bật làm việc.
“Pa pa, pa pa bế con được không?”
“Được.” Hắn bế cô lên, sải chân vững vàng đi vào bên trong. Nhân viên đồng loạt cúi người chào tổng giám đốc, không ít người hé mắt nhìn lên.
Chỉ thấy tổng giám đốc bình thường lạnh lùng ít nói, lúc này trên tay lại xuất hiện thêm một cục bông nhỏ. Cô bé năm tuổi hai tay ôm lấy cổ Dương Kha, giương đôi mắt nhìn ngó xung quanh. Hai búi tóc nhỏ hơi bung ra, làm rơi vài sợi bên gò má. Chỉ là trên gò má trắng nõn lại ẩn hiện một vệt đỏ chói mắt, giống như bàn tay trẻ em.
“Xin chào Dương tổng.” Một người đàn ông đi tới. Ông ta lớn hơn ba cô khoảng chục tuổi, quần áo tùy hứng thoải mái, giắt một cái kính râm ở cổ áo.
“Phùng đạo diễn.” Pa pa gật nhẹ đầu chào hỏi, cô cũng gật nhẹ đầu nhỏ rồi lại rúc vào trong cổ hắn.
“Đây là Dương tam tiểu thư sao? Trông thật giống Sở ảnh hậu.”
“Ừ, tôi đưa con bé đến công ty chơi.”
Không ít nhân viên nghe được câu nói của hai người, ánh mắt chăm chú nhìn cục bông trong lòng Dương tổng. Tuy gương mặt bị che khuất một phần, nhưng vẫn nhìn ra nét đáng yêu khó cưỡng. Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt sắc sảo trông giống hệt tổng giám đốc.
“Nhắc đến phu nhân thì cô ấy đang đợi ngài đấy. Tôi vừa gặp cô ấy chỗ thang máy.” Phùng đạo diễn lại nhìn sang cô thầm đánh giá. “Mười mấy hai mươi năm nữa thì tôi vẫn còn chờ được, không biết lúc đó Dương tổng có sẵn lòng giao thiên kim cho tôi hay không.”
Sau đó lại bật cười, phất tay rời đi. Người này có vẻ không sợ ba cô, cũng không bị quyền thế của ba cô áp bức. Từ giọng điệu có thể suy ra, hai người có giao tình từ trước, ba cô còn kính nể người đó vài phần. Mà người đó đối với ba cô không phải sợ hãi, mà là kính trọng.
“Pa pa, ai thế ạ?” Họ Phùng cô nghe rất quen nha.
“Là đạo diễn Phùng Duy, người dẫn dắt chỉ dạy ma ma con nhiều nhất.”
À, nhớ rồi! Là thầy Phùng trong miệng Sở Y. Phùng Duy là một đạo diễn tài ba, bất kì bộ phim nào do ông đóng máy cũng đều là tuyệt phẩm, đứng đầu bảng xếp hạng một thời gian dài. Phùng Duy từng muốn dẫn dắt con của Sở Y là cô, nhưng khi ấy cô không được Dương Kha quan tâm. Dương Kha muốn nhờ ông ấy giúp đỡ Nhã Tịnh, nhưng đã bị khước từ. Sau cùng thì ông từ bỏ, rời khỏi Dương thị, về sau như thế nào cũng không rõ.
A, hình như vẫn còn có một số người đối tốt với nguyên chủ.
Dương Kha sau khi trọng sinh cũng nhớ tới điểm này, sau đó mượn danh của vợ để đưa nhiều lợi ích đến chỗ Phùng Duy, quan hệ của hai người dần cải thiện. Không còn quan hệ chủ tớ, mà cũng gần như là bạn bè.
Dương Kha bế cô vào trong thang máy chuyên dụng, ấn tầng cao nhất. Dãy hành lang rất vắng, dường như còn không có nhân viên. Điều này thì cô biết, đây là một tầng rất đặc biệt, nhân viên không được dặn trước sẽ không được lui tới. Phòng tổng giám đốc cũng được cài đặt cửa mở khóa bằng vân tay và nhận diện khuôn mặt, người ngoài khó có thể đột nhập. Sở dĩ kiếp trước tài liệu mật của công ty bị bại lộ là do dấu vân tay của Nhã Tịnh cũng được cài đặt vào hệ thống nhận diện. Chắc không ai ngờ tới cô ta là người ăn cháo đá bát.
“Pa pa cài dấu vân tay của con vào nhé? Như thế con có thể tự do ra vào.” Chuyện kiếp trước đúng là khiến cho hắn trong lòng sinh nhiều hoài nghi, nhưng Tuệ Nghiên thì khác. Hắn tin tưởng thiên sứ nhỏ này, hơn nữa đây là đặc quyền mà cô xứng đáng có được.
“Không ạ.” Tuệ Nghiên ôm ngón tay mình lại, phụng phịu nói. “Nhỡ đâu có người xấu muốn vào phòng pa pa, người ta chặt tay con thì sao?”
Gương mặt tỏ ra thực sự sợ hãi, lại lắc đầu nguầy nguậy. Không phải cô không muốn có đặc quyền, chỉ là đặc quyền này cô còn quá nhỏ để nhận. Ở độ tuổi này cô chưa đủ sức tự bảo vệ bản thân, nếu biến mình thành trung tâm thì cực kì nguy hiểm.
“Thôi được, chờ con lớn chút cũng được.”
Hắn làm sao để cô gặp loại nguy hiểm đó được chứ? Chuyện hôm nay đã là quá đủ, hắn sẽ sắp xếp thêm cho cô vài vệ sĩ ở bên cạnh. Còn có, đưa cô ra ngoài nhiều chút, để mọi người biết cô là viên kim cương không dễ đụng vào.