Tôi Suy Sụp Sau Khi Chiến Lược Thất Bại

Chương 6


1 tuần


7

Trong đầu tôi lặp đi lặp lại lời nói của con trai.

“Trong bữa tiệc có rất nhiều cô xinh đẹp.”

Có rất nhiều cô xinh đẹp.

Xinh đẹp…………

Được rồi.

Lâm Thanh Lĩnh nhốt tôi lại, sau đó tự mình đi hưởng thụ cuộc sống.

Một ngày ba bữa đều có người đúng giờ đưa vào cho tôi.

Bữa sáng là cháo cá tôi thích nhất, bữa trưa có cà ri bò nạm tôi thích, bữa tối có điểm tâm tôi thích.

Giống như là thực đơn đo ni đóng giày cho tôi.

Người đưa cơm nhìn hẳn là giúp việc, có tuổi, miệng lưỡi rất thận trọng.

Dù tôi có nói gì, bà ấy cũng không trả lời.

Chỉ cần đặt thức ăn trước mặt tôi.

“Tôi không ăn.” Tôi bảo bà ấy mang đi.

Bà ấy mặt không chút thay đổi nói:

“Cô không ăn, Lâm tổng sẽ trừng phạt tôi.”

Bà ấy cố ý hay vô tình lộ ra vết thương trên cánh tay.

Tôi trừng to mắt.

Cố gắng tìm dấu vết của lời nói dối trên khuôn mặt của giúp việc.

Thật đáng tiếc, Lâm gia trên dưới đều giống như là một cái khuôn mẫu khắc ra, từ trên mặt nhìn không ra cái dấu hiệu gì.

Đợi giúp việc đi rồi.

Tôi nắm tay, như trút giận đập vào giường.

“Được lắm Lâm Thanh Lĩnh.”

“Không chỉ biến thái với tôi, còn ngược đãi người khác!”

“Quả thực không phải là người mà!”

[Hệ thống, tôi không muốn sống, tôi muốn trở về!]

Hệ thống bất đắc dĩ xuất hiện:

[Ký chủ, đừng đùa giỡn.]

Tôi cau mặt, hốc mắt chua xót.

[Ngươi xem hai cha con này, một người tìm thế thân khắp nơi còn khóa tôi lại, một người không nhận tôi còn phải đi tìm mẹ xinh đẹp khác, hơn nữa ngươi có thấy vết thương trên tay người giúp việc kia không? Không chừng tôi chính là người tiếp theo bị đánh.]

[Cuộc sống này tôi sống không nổi nữa.]

Năm năm trước tôi không công lược được Lâm Thanh Lĩnh, năm năm sau tôi vẫn không công lược được.

Tôi lại bắt đầu làm loạn.

[Tôi muốn đình công, tôi mặc kệ!]

[Tôi không muốn tự rước lấy nhục!]

[Ký chủ……]

[Tôi phải trở về! Cho dù để cho tôi chết!!!]

Dứt lời, cửa nhanh chóng mở ra.

Âm thanh quá lớn, tôi lập tức quay đầu lại.

Còn chưa hoàn hồn, đã bị người tới mạnh mẽ ôm vào trong ngực.

Giữa mũi quanh quẩn mùi hoa dành dành tươi mát.

Đó là loại nước hoa yêu thích của tôi từ năm năm trước.

Mũi đụng vào ngực người vừa tới, hắn siết chặt cánh tay như muốn dung nhập tôi vào cốt tủy.

Giọng nói hắn run rẩy, ngay cả cơ thể ôm tôi cũng run rẩy theo.

“Đừng đi, anh cầu xin em đừng đi.”

“Anh sai rồi, em muốn cái gì anh đều có thể cho em.”

“Anh chỉ cầu xin em đừng rời khỏi anh nữa.”

“Cầu xin em……”

Nước đọng theo cổ áo tôi, thấm vào cổ tôi, xuyên qua quần áo chậm rãi trượt xuống.

Đi đến đâu cũng giống như bị thiêu đốt.

Tôi bị ôm đến không thở nổi.

Miệng gọi tên “Lâm Thanh Lĩnh”.

Nhưng hắn không muốn buông tay ra.

Cho đến khi tôi ôm lấy hắn, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

Hắn mới giống như được đại xá, thở hổn hển, ôm tôi ngã ngồi dưới đất.

Bên tai là tiếng rên rỉ đau khổ của hắn.

Lúc này tôi mới ngửi thấy, trên người Lâm Thanh Lĩnh, ngoại trừ mùi nước hoa, còn có mùi rượu nồng đậm.

Hắn, đây là say rượu sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play