Tôi Suy Sụp Sau Khi Chiến Lược Thất Bại

Chương 3


1 tuần


3

Theo lý thuyết, Lâm Thanh Lĩnh không thích tôi.

Cho dù tôi chết trước mặt hắn.

Hắn cũng sẽ không có chút động lòng.

Nhưng hôm nay, tôi nhìn vào còng tay ở cổ tay và cổ chân, mặc dù bên trong còng tay đều được bọc bằng bọt biển, tránh cho tôi bị thương.

Tôi vẫn rơi vào trầm tư.

Chẳng lẽ Lâm Thanh Lĩnh bị tôi trói dẫn đến tính cách có chút biến thái?

Cửa phòng phát ra tiếng “răng rắc”.

Lâm Thanh Lĩnh bê chén đĩa đi vào.

Hắn vẫn anh tuấn như trước, thậm chí có thể nói, so với trước kia càng có mị lực.

Cao một mét tám tám cùng với khuôn mặt cấm dục hoàn mỹ kia, cũng như trước nhịn không được mà si mê.

Khói nóng hôi hổi theo mép bát bay lên.

Là món cháo yêu thích của tôi.

Hắn dùng thìa múc một miếng, thổi thổi, đưa tới bên miệng tôi.

Cư xử dịu dàng.

Giống như chúng tôi thật sự là vợ chồng ân ái nhiều năm, sinh ra một đứa con trai.

Tôi mang xiềng xích quá nặng, ngay cả giơ tay cũng khó khăn.

Một chén cháo ăn vô cùng mệt mỏi.

Tôi thở hổn hển:

“Lâm Thanh Lĩnh, anh đang trả thù tôi sao?”

Lâm Thanh Lĩnh nhìn như là không hiểu lời nói của tôi, hắn dùng ngón tay chậm rãi lau đi chất lỏng trên môi tôi, hắn cố ý làm động tác rất chậm, khiến cho cảm quan của tôi bị phóng đại vô hạn.

Tôi nhìn hắn cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ áp sát vào tôi.

Nụ hôn nóng bỏng rơi vào môi tôi.

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động hôn tôi.

Cũng không phải lướt qua rồi dừng lại, mà là rất sâu sắc, cho đến khi tôi thở hồng hộc.

Khóe mắt hắn đỏ lên, bỗng nhiên đẩy tôi ngã ở đầu giường, tách hai chân của tôi.

“Nếu như em là giả mạo.”

“Anh sẽ giết em.”

Giọng nói của Lâm Thanh Lĩnh lạnh như là mới từ hầm băng đi ra, tôi cảm giác được quần áo bị lột ra.

Tôi rốt cuộc nhịn không được, giãy dụa hô to:

“Lâm Thanh Lĩnh, sao anh lại biến thành như vậy!”

“Anh biến thành như vậy sao?” Tiếng cười nhẹ nhàng, ngón tay thon dài lạnh lẽo xoa mặt tôi.

Hắn lấy ra một dải ruy băng, đem cánh tay nhỏ của tôi từng vòng từng vòng quấn quanh.

Cho đến khi cả người tôi không thể nhúc nhích nữa.

Chỉ có thể tùy ý hắn trêu đùa.

Đôi mắt màu hổ phách của Lâm Thanh Lĩnh phản chiếu sự hoảng sợ của tôi.

“Nhiễm Nhiễm, không phải em đã biến anh thành như vậy sao?”

“Cho nên, tại sao em lại bỏ lại anh và Tư Nhiên chứ?!”

4

Tôi bị Lâm Thanh Lĩnh lăn qua lộn lại tra tấn cả đêm.

Hắn thậm chí còn đích thân giúp tôi tắm.

Chỉ là tắm rửa, cảm thấy không thích hợp cho lắm.

Nửa đêm, hắn ôm tôi vào lòng.

Thân hình cao lớn, lại nằm cuộn mình, động tác thể hiện sự thiếu cảm giác an toàn.

Nhưng tôi làm sao cũng không ngủ được.

Trong bóng tối, tôi dùng ánh mắt nhìn khuôn mặt của Lâm Thanh Lĩnh.

Năm năm giống như khiến hắn trở nên càng trưởng thành, khuôn mặt còn sót lại một chút non nớt.

Tôi vươn một ngón tay, lặng lẽ vuốt ve mi tâm của hắn.

Năm năm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đừng đi…”

Một tiếng nỉ non tựa như từ bên môi Lâm Thanh Lĩnh phát ra.

“Cái gì?” Tôi không nghe rõ, ghé sát vào hắn.

Lâm Thanh Lĩnh không biết đã tỉnh từ lúc nào.

Hơi thở rất gần.

Trên cổ hắn còn có vết đỏ mập mờ mà tôi để lại.

Tôi rụt tay lại ngượng ngùng.

Còng tay va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Đặc biệt vang vọng trong môi trường yên tĩnh.

“Tư Nhiên……” Tôi cố gắng bỏ qua ánh mắt nóng rực của hắn, nói sang chuyện khác:

“Anh đặt tên cho con sao?”

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.

Khiến tôi nổi hết cả da gà.

Trong mắt hắn mang theo sự nghiên cứu cùng thẩm vấn.

Tôi chợt nhớ tới lời Lâm Thanh Lĩnh nói lúc trước.

Có rất nhiều người giả mạo tôi, muốn làm mẹ của con trai tôi.

Tôi kéo kéo khóe miệng, đang muốn nửa đùa nửa thật cùng Lâm Thanh Lĩnh giải thích tôi là do hệ thống trợ giúp giả chết, đã bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho đơ ra.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.

Đầu ngón tay khô ráp.

Trong mắt lại mang theo vô số giễu cợt.

“Em là người bắt chước giống nhất.”

“Sau này, em có thể ở lại chỗ này.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play