“Tuế Tuế!”
Đôi vợ chồng nhà Vinh Thân vương phủ thật vất vả mới đuổi theo được chỗ đóng quân, liền nhìn thấy được cảnh khiến bọn họ căng mắt một trận.
Một nử tử cao gầy trong thân trang phục dị tộc đang bóp chặt cổ của Thẩm Kim Triều, cùng truy binh giằng co, mà phía sau các nàng đang đứng, đó Tuẫn Thiên Nhai sâu thẳm không thấy được đáy.
Chỉ kém một bước nữa thôi, không, chỉ kém nửa bước thôi, hai người liền sẽ song song hụt chân xuống vào đáy cốc! Vinh Thân vương phi bịn rịn tay chân lạnh cóng, xuống xe ngựa lúc ấy thiếu chút nữa té ngã, bên cạnh Vinh Thân vương vội vàng ôm lấy vợ mình.
Thẩm Kim Triều thấy cha mẹ mình, không kiềm chế được tuyến lệ nước mắt không ngừng rơi lã chã, kiếp trước kiếp này buồn tủi đồng thời nảy lên trong lòng, chỉ tiếc nàng lại bị Lâu Già điểm khẩu huyệt, nửa chữ cũng nói không nên lời.
Đôi vợ chồng nhà Vinh Thân vương thấy nữ nhi mình khóc thảm thiết thành như vậy, càng thêm lòng nóng như lửa đốt, nhưng chung quy lại sợ bứt dây động rừng, nửa phần động tác cũng không dám có, sợ kích động đến đối phương, liên lụy Thẩm Kim Triều cùng táng thân xuống Tuẫn Thiên Nhai.
Trấn Quốc công vẫn như cũ đứng ở đội ngũ phía trước nhất, hắn thân cao tám thước, mặc áo giáp, cầm binh khí, biểu mặt nghiêm nghị: “Bắt đi Đại Chu triều quận chúa ta, các ngươi nghĩ vậy có thể khiêu khích Đại Chứ ta thành công sao?”
Lâu Già cúi đầu, để sát vào bên tai Thẩm Kim Triều, thủ thỉ ý vị thâm trường mà nói: “Hắn chính là cữu cữu ngươi, chiến thần Đại Chu ha?”
Thẩm Kim Triều nhẹ nhàng gật đầu.
Lâu Già: “Đáng tiếc, hôm nay thời cơ không đúng, đến ngày sau mới có thể có cơ hội cùng chiến thần Đại Chứ phụng bồi luận bàn.
”
Thính giác Trấn Quốc công cực kỳ nhạy, tất nhiên là ông nghe rõ những lời mà Lâu Già thì thầm, nếu là những người khác dám làm càn như vậy trước mắt ông, thì đã sớm tiễn đối phương về quy tiên.
Nhưng hiện giờ, ông bất lực cũng chỉ là nắm chặt binh khí, ẩn nhẫn không hành động gì.
Ánh mắt sắc lạnh của Trấn Quốc công như chim ưng khóa chặt vị trí của Lâu Già, trong đó sát khí dâng lên đáy mắt.
Hắn tuyệt đối không để yên cho người này sống!
Lâu Già ở phía đối diện mặt đối mặt với sát khí đó, sau một lúc lâu, lại là bật cười xì một tiếng.
Tiếng cười thâm thúy vàng lên, nhưng ở chỗ giương cung bạt kiếm sát khí mù mịt, lại có vẻ cực kỳ quỷ dị.
“Tiểu quận chúa, ngươi ở đây nhìn xem! Cữu cữu của ngươi trừng mắt về ta! Nô gia ta chỉ là một nữ tử thấy nguy liền giúp, muốn vì chính mình tìm về công đạo thôi, vì cái gì lão ta lại nhìn nô gia muốn g.
i.
ế.
c sao!”.