Tuỳ tùng cùng Tạ Thất đều ngây ngẩn cả người.

 

Ai cũng không nghĩ tới Thẩm Kim Triều sẽ đột nhiên hành động như vậy, tính tình Tạ Thất nát tệ thậm chí không nghĩ đến phát hỏa.

 

Thẩm Kim Triều nhân lúc mọi người ngây người, nhanh chóng vọt vào trong đám người, đẩy mấy cái tuỳ tùng đang ấn Vệ Thứ An ra.

Tuy rằng bọn họ sức lực so Thẩm Kim Triều lớn hơn rất nhiều, nhưng không ai dám cùng nàng chính diện động thủ, bởi vậy rất dễ dàng liền bị Thẩm Kim Triều đẩy ra.

 

Vệ Thứ An chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, có người cầm đôi tay đã hoàn toàn đông cứng của hắn.

 

Ngay sau đó, trên người lại thêm một kiện áo choàng mang theo nhiệt độ cơ thể.

 

Tròng mắt đen kịch Vệ Thứ An không xê dịch mà nhìn chằm chằm trước mắt vì hắn không nhìn thấy thiếu nữ trong tuyết.

Đích xác như lời Tạ Thất nói, Trấn Quốc công phủ tuy rằng nguyện ý thu lưu hắn, lại cũng ngại không muốn hắn làm hạ thấp mặt mũi họ.

Mỗi lần Thẩm Kim Triều tới Quốc công phủ, trước tiên hắn sẽ bị thông tri bắt ở lại trong phòng mình thật tốt.

 

Ở trong mắt mọi người, Vệ Thứ An tồn tại đều là dơ bẩn, thô bỉ, xấu xí.

Cùng hắn tương phản, Thẩm Kim Triều còn lại là sạch sẽ, cao quý, tốt đẹp.

 

Hắn thì trên mặt đất bùn lầy, còn nàng tuyết trên đầu trắng xóa.

 

Không ai biết, Vệ Thứ An đã từng nhân lúc Thẩm Kim Triều tới quốc công phủ, giấu giếm trộm ở chỗ tối mà quan sát nàng.

 

Nhìn nàng được cưng chiều đặt trong lòng bàn tay, vui cười tùy ý,đối đãi ai đều là thiệt tình thực lòng tốt đẹp, không nhiễm hạt bụi nhỏ cười.

 

Cùng hắn sinh hoạt ở thế giới hoàn toàn bất đồng.

 

Vệ Thứ An tuyệt nhiên không ghen ghét hay cả việc oán hận.

 

Nhưng trước mắt, hắn chỉ có thể xa xa nhìn lén thiếu nữ, lại ôn nhu đối hắn nói: “Ca ca, chúng ta cùng nhau hồi phủ đi.”

 

Vốn tưởng rằng Vệ Thứ An chính mình sớm đã c.h.ế.t lặng, nhân này một tiếng ca ca, trong lòng bỗng nhiên nảy lên ngai ngái chua xót dày đặc.

 

Vốn cũng là thiếu niên không lớn mấy, tuổi tác tấm 13-14 tuổi, sao có thể chân chính làm tâm như thiết thạch, đoạn tình tuyệt ái được chứ?

 

Thẳng đến khi thiếu nữ móc ra khăn tay, từng chút từng chút giúp hắn lau đi vết nước mắt trên mặt , Vệ Thứ An mới phản ứng lại đây, chính mình thế mà cững khóc.

 

Mặt vô biểu tình, một giọt một giọt không ngừng rơi.

 

Tạ Thất cảm thấy một màn này vô cùng chướng mắt, ném áo lông chồn xuống, nâng lên âm lượng: “Thẩm Kim Triều, ngươi mới thật sự điên rồi.

Thế mà tự hạ thân phận mà làm thân với loại nghiệt chủng này!”

 

Thẩm Kim Triều không thèm để ý tới hắn, sau khi lau khô nước mặt trên mặt Vệ Thứ An, nhón chân cẩn thận chỉnh sử lại áo choàng.

 

Tạ Thất lửa giận càng lớn: “Ngươi cũng dám lơ ta?”

 

Thẩm Kim Triều nắm lấy tay Vệ Thứ An: “Ca ca, hiện tại chúng ta đi chứ?”

 

Vệ Thứ An gật đầu.

 

Tạ Thất quả thực phát điên tiếc lên rồi, chỉ vào tiểu tuỳ tùng: “Thất thần làm gì, mau giúp ta ngăn lại bọn họ!”

 

Nhóm tuỳ tùng hai mặt nhìn nhau, có người căng da đầu chỉ chỉ phía sau Tạ Thất: “Tiểu hầu gia, Thẩm Kim Triều biểu tỷ các nàng đã tới.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play