Thẩm Kim Triều cố chút hoảng, đầu ngay lập tức lắc như trống bỏi.
Thái độ của nàng đều cặp mắt ngoan độc kia nhắm vào.
Lâu Già cười nhạt một tiếng, không biết nghĩ đến cái gì, cũng không truy xét thêm một thiếu nữ nuôi nhốt trong chốn khuê phòng vì cái gì sẽ nhận thức chính mình, chỉ là đến gần nàng bên tai, ý vị thâm trường mà nói: “Ta đoán ra được cái tên đã làm ngươi khóc đến thương tâm là ai.
”
Hắn nói chuyện chậm rãi từ tốn,nhẹ nhàng, hơi thở nóng bỏng đảo qua Thẩm Kim Triều vành tai, cọ xát cà nhẹ vào màng nhĩ khiến tim không khỏi nhũn đi.
Thẩm Kim Triều theo bản năng nghiêng đầu né tránh, lại không cẩn thận, lỗ tai cọ qua cánh môi lạnh lẽo của đối phương.
Một thân đỏ thẫm áo cưới, mắt ngọc của Thẩm Kim Triều nháy mắt cứng đờ, trái tim như bị bắt thóp lại.
Xong rồi xong rồi xong rồi……
Không ngờ nàng vô tình khinh bạc nam chính của thoại bản rồi.
Lâu Già nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Trên môi chợt lóe mà qua mềm mại, cùng với khuyên tai lạnh lẽo.
“Xin, xin lỗi……” Nữ tử thanh âm thủ thỉ lại thấp, mang theo tiếng khóc nức nở.
Lâu Già hoàn hồn, đứng thẳng thân mình, cùng đối phương kéo ra khoảng cách.
“Có vẻ ngươi rất sợ ta.
”
Hai người để sát vào khi, còn nhìn không ra, khi Lâu Già thẳng lưng đứng trước mặt, Thẩm Kim Triều mới phát hiện đối phương cực kỳ cao lớn.
Nến đỏ quang bị thân ảnh cao lớn che khuất, cả người nàng đều bị thân bóng cao lơn kia nuốt chửng.
Thẩm Kim Triều gian nan mà mở miệng: “Ừm.
”
Lâu Già sờ sờ chính mình mặt: “Bộ dạng ta trưởng thành cực kỳ dọa người sao?”
Thẩm Kim Triều không nói nên lời mà nhìn hắn một cái, không biết đề tài vì cái gì có thể xả đến hắn dung mạo đi lên, nhưng vẫn là nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Thật quái lạ, không phải bộ dạng khi lớn ta xấu, cũng chẳng ngươi lại không quen biết ta, làm gì vừa thấy ta liền khóc phế tâm phế liệt như thế?”
Thẩm Kim Triều: “Ta chỉ là đột nhiên nhìn thấy người ngoài, bị dọa sợ.
”
Lâu Già: “Nga, đúng không, vậy sao ngươi không gọi người tới bắt ta?”
Thẩm Kim Triều: “Ta xem công tử thân thủ không tầm thường, không dám tùy tiện kinh động người khác, sợ……”
“Sợ cái gì?”
“Sợ bọn họ còn chưa kịp đi vào, công tử nhẹ nhàng đã lấy mạng ta.
”
Lâu Già cười khẽ: “Không ngờ đến như vậy, Tống Tri Chương tiện nhân đó chơi đùa thế sao?”
Thẩm Kim Triều trừng lớn đôi mắt, môi khẽ mở, rồi lại cái gì đều nói không nên lời.
Lâu Già nghiêng đầu, cười đến ngọt ngào, tựa ở đối người trong lòng nói mớ: “Để ta đoán, có phảingươi cũng trọng sinh đúng không?”
Một trận gió quá, ánh nến leo lắt sắp tắt ngủm.
Thẩm Kim Triều trong oanh tạc mạnh mẽ, vội vàng lui về sau trốn tránh.
Nhưn sau lưng nàng đó là đống chăn gấm đuợc rải đồ lên, Thẩm Kim Triều một cái không lưu ý, thiếu chút nữa té ở mặt trên.
Lâu Già tay mắt lanh lẹ nắm lấy nàng cánh tay.
“Ta, ngươi……” Thẩm Kim Triều gian nan cắn tự, hơn nửa ngày mới loát thẳng đầu lưỡi, “Ngươi có ý tứ gì?”
Lâu Già thở dài, vẻ mặt không thú vị mà buông ra tay, Thẩm Kim Triều không thể tìm được chống đỡ điểm, không hề phòng bị mà ném tới trên giường.
Đang muốn giãy giụa đứng dậy, nam tử lại rút ra chủy thủ, chống vào cằm nàng.
Thẩm Kim Triều tức khắc cứng đờ thân mình, một cử động cũng không dám.
Lâu Già cúi người, thật dài tóc đen rơi xuống Thẩm Kim Triều trên mặt, thập phần ngứa, nhưng Thẩm Kim Triều không dám nhìn vào.
Nàng bị bắt nhìn thẳng vào mắt hắn, bên ngoài có vẻ cực kỳ kiên cường trấn tĩnh , kỳ thật tâm loạn như ma.
Cái gì kêu nàng cũng trọng sinh?
Lâu Già,thế nhưng hắn cũng trọng sinh?
Từ khi hắn nào trọng sinh, hiện tại muốn làm sao, chẳng lẽ là để tâm tới ám sát nàng sao?
Chủy thủ từ cằm chuyển qua ngực, Lâu Già ngữ điệu nhàn nhã: “Tiểu đáng thương, ngươi tim đập đến thật nhanh nha.
”
Thẩm Kim Triều không nói lời nào, hắn cũng không thấy sinh khí, càng không lo lắng có người xông tới, dù bận vẫn ung dung mà chơi nàng trên đầu châu thoa: “Ta không thích người khác đối ta nói dối đâu, đặc biệt là nhân gia ta đây coi trọng ngươi chứ?”.