Thẩm Kim Triều hiện giờ không một xu dính túi, nàng sợ nhất gặp được loại này vấn đề.

 

Tuy rằng Lâu Già nói hắn có tiền, nhưng Thẩm Kim Triều nhớ lại cảnh ngày hôm qua hắn đòi tiền Hạ Thanh Thu, không nhịn được cảm khái thấy Lâu Già là lòng dạ hiểm ác lại còn độc tài.

 

Nàng không thể quá an tâm khi cứ dùng tiền của Lâu Già mãi được.

 

Vì thế trong ánh mắt ân cần nhiệt tình của tiểu nhị khách điếm, Thẩm Kim Triều không khỏi yếu ớt mà nói: “Cho ta một phần đơn giản gì cũng được.



 

Tiểu nhị khách điếm sửng sốt, nhưng thực mau khôi phục chức nghiệp mỉm cười: “Thật ngại quá khác nhân, nơi này của bọn ta không biết cái đơn giản ngài nói đến.



 

Thẩm Kim Triều không khỏi cảm thấy ánh mắt đối phương nhanh chóng sắc bén.

 

“Thật ra, tùy tiện cho ta một bát cháo là được.



 

“Được rồi, khách nhân ngài chờ một lát!”

 

Sau khi tiểu nhị của khách điếm rời đi, Thẩm Kim Triều liền một mình ngồi nghiêm chỉnh ở góc, yên lặng quan sát đến những người đang ở trong sảnh ăn khách điếm.

 

Hôm qua nàng cùng Lâu Già là ở phòng nội ăn cơm, trước đây số ít vài lần ở khách điếm ăn cơm, cũng đều là ở phòng.

 

Bởi vậy, đây là lần đầu tiên mà nànng cùng rất nhiều người ở đại sảnh ăn cơm với nhau.

 

Thiên Hương Cư tuy rằng được gọi Hồ Thành đệ nhất khách điếm, nhưng so cùng Lạc An tửu lầu vẫn thật kém xa rất nhiều lần.

 

Bàn ghế cũ kỹ không ngừng chen chúc lênh láng ở đại sảnh, đám người lui tới rất dễ va chạm đến người khác.

 

Thang lầu chắc đã lâu, chưa từng tu sửa, dẫm lên không ngừng kêu kẽo kẹt.

 

Nhưng với giới nghiêm của Lạc An, nơi này cũng rất muôn người vạn vẻ khác nhau, cực kỳ phong phú.

 

Thẩm Kim Triều ánh mắt gắt gao nhìn theo một đám nữ tử cao gầy thân mặc trang phục dị tộc.

Cho đến khi đám người đó mỉm cười hướng đến chào Thẩm Kim Triều, sắc mặt nàng ửng đỏ mới thu hồi tầm mắt.

 

Nơi này có rất nhiều chủng người đi tám phương tứ hướng khắp nơi khác nhau, bọn họ có thể mũi cao mắt thâm, hoặc da như tuyết trắng, hoặc thấp bé nhỏ nhắn, hoặc ngăm đen như than…

 

Trầm mê quan sát mọi vật mới lạ trước mình,Thẩm Kim Triều hồn nhiên không biết, chính mình cũng thành con mồi lọt vào tầm ngắm của người khác.

 

“Tiểu mỹ nhân này, nàng làm sao lại ở một mình ở chỗ này?”

 

Một hoa hoa công tử mặc cẩm phục đứng trước mặt của Thẩm Kim Triều, tuy nhìn sơ bên ngoài cóver là ngủ quan đoan chính, nhưng đáy mắt tuỳ tiện không che được sự dục túng quá độ.

 

Thẩm Kim Triều đối với loại người này không xa lạ, ngày xưa cùng trường sau khi lớn lên, gặp qua không ít dáng vẻ này.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play