“Sư đệ, không được khi dễ tiểu cô nương đây.”
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam hân thanh lãnh
Thẩm Kim Triều vừa định xoay người, đã bị Lâu Già kéo đến phía sau.
Nhờ vậy, nàng cũng vừa lúc nhìn thấy diện mạo người đang tới.
Mi phi nhập tấn, dung mạo anh tuấn phi phàm, tuy ăn mặc kỵ trang, lại có khí chất thư sinh cực kỳ nho nhã.
Thẩm Kim Triều nhịn không được âm thầm đánh giá bộ dáng của nam nhân trẻ trước mắt naỳ, trong lòng suy đoán, người này đại khái đó là Hạ Thanh Thu.
Quả nhiên, giọng điệu Lâu Già âm dương quái khí lần nữa vang lên: “Nhiều ngày không gặp, sư huynh càng ngày trở nên phong tao lẳng lơ diêm dúa, lại bày chuyện làm trò trước mặt sư đệ, một lời hai phải lại đi câu dẫn đệ muội sao?”
Thẩm Kim Triều ngốc rớt: A?
Hạ Thanh Thu khóe mắt run rẩy, thiếu chút nữa không duy trì được bộ dạng phong độ nhẹ nhàng nho nhã, thanh thanh giọng nói: “Sư đệ thật biết nói giỡn, vi huynh có từng câu dẫn…”
Lâu Già lại duỗi tay bưng kín hai bên tai của Thẩm Kim Triều: “Đừng nghe hắn biện giải, đã già từng này tuổi rồi còn nói chuyện bày ra bộ dạng này, thật bẩn tai đi mất!”
Thẩm Kim Triều:..
Hạ Thanh Thu rốt cuộc không còn nho nhã như trước, thanh âm trầm thấp: “Lâu Già, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
Thẩm Kim Triều: Trở mặt thật nhanh nha!
Lâu Già tức giận, không buồn liếc nhìn Hạ Thanh Thu một cái: “Đã không đầu óc lại còn không có tâm nhãn, ta đã cố gắng hạ thân vàng bạc mình để mang nương tử tới nhà ngươi làm khách quý.
Thế mà ngươi còn nói ta muốn làm cái gì? Tiền biếu đâu, mau lấy tới.”
Thẩm Kim Triều không khỏi trì trệ, ngẩng đầu xem Lâu Già: Tiền cái gì? Bọn họ tới đây để làm cái này à?
Hạ Thanh Thu ánh mắt lạnh băng: “Lòng tham không đủ rắn nuốt voi, Lâu Già, ngươi tốt nhất rõ ràng cái gì được gọi là một vừa hai phải.
Nếu không đừng trách, ta không màng đến tình cảm sư môn.”
Thẩm Kim Triều: Một vừa hai phải? Có ý tứ gì, Lâu Già thường xuyên tới đòi tiền y sao? Mà khoan, chẳng phải tiền kia...
Lâu Già: “Thần kinh quá đi, ai muồn cùng ngươi có tình cảm chứ? Nhanh lên đem tiền cho, bằng không khắp thiên hạ nhanh chóng đều sẽ biết ngươi cùng Thanh Liên giáo có quan hệ.
Sợ quan hệ tép riu này không gánh nổi ngươi đâu.”
Thẩm Kim Triều: Thật biết cách tống tiền nha?
Bất quá, Thanh Liên giáo không phải tổ chức ở Nam Chiếu sao, vì sao Hạ Thanh Thu có quan hệ với nó chứ?
Thẩm Kim Triều không khỏi một mình đăm chiêu, một đạo kiếm sáng lóe lại thản nhiên tới gần trước mắt.
Lâu Già trở tay rút kiếm, chống lại kiếm chiêu Hạ Thanh Thu vừa ra: “Tiện nhân, nhiều năm như vậy vẫn thích xài ám chiêu.
Quả là chó ăn phân, bản tính không hề thay đổi”
Hạ Thanh Thu gân xanh nổi lớn: “Lâu Già, ngươi tốt nhất đen miệng nhổ ra sạch sẽ chút.”.