Thẩm Kim Triều không phản bác, nhẹ nhàng mà nói: “Thực xin lỗi.
”
Lâu Già mắt trợn trắng: “Thực xin lỗi là châm ngôn cửa miệng của người à?”
Thẩm Kim Triều hít hít cái mũi, rầu rĩ lắc đầu: “Ta lại khiến ngươi thêm phiền toái.
”
Lâu Già: “Đừng nói chuyện, nói nữa làm ta tức chết.
”
Thẩm Kim Triều không hiểu đối phương vì cái gì nổi nóng, nhưng vẫn như cũ không ngừng gật đầu.
Như tiểu hoa miêu nhìn Lâu Già, vành mắt vẫn ửng hồng, nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.
Lâu Già trong lòng như có một con mèo nhỏ cào nhẹ, nháy mắt trái tim mềm nhũn, chẳng mấy chốc sự bực bội quen thuộc lại nổi lên tới cổ họng, hắn lau qua loa khuôn mặt, đem khăn ném cho Thẩm Kim Triều: “Người tự mình lau đi.
”
Thẩm Kim Triều cũng không để ý ngữ điệu hung ác của Lâu Già, tự mình ngoan ngoan lau khóe mắt.
Chỉ là một bàn tay trước sau như một vẫn nắm c.
h.
ặ.
t t.
a.
y Lâu Già không bỏ.
Lâu Già cảm thấy cái tay bị Thẩm Kim Triều bám chặt như có con kiến bò ở đó, cực kỳ không thoải mái, nhưng không biết vì sao, thân thể cũng không có tránh ra nàng.
Chắc là coi nàng quá nhát gan đi, nói không chừng tay nàng buông lỏng, sợ là ngã xuống.
Đến lúc đó lại khóc thành tiểu hoa miêu, có khi còn phải hung hăng với hắn.
Chỉ là Lâu Già lúc trước kia không thích người hay nước mắt, lúc này lại không như vậy.
“Lâu công tử.
”
Lâu Già hồn vía trên đột cây hồi lâu cũng hoàn hồn, thấy Thẩm Kim Triều đã lau khô mặt: “Khăn này ta đem giặt rồi trả cho ngươi được chứ?”
Lâu Già chỉ để ý chuyện không biết khi nào nàng mới buông ra khỏi tay mình, ngữ khí nhạt nhẽo: “Tùy người.
”
Lại nghĩ tới cái gì đó thoáng chốc, nhíu mày bổ sung: “Về sau người đừng kêu ta là Lâu công tử, nghe thật buồn nôn.
”
Thẩm Kim Triều nghe vậy không khỏi bày ra bộ dạng tổn thương sâu sắc.
Lâu Già: “Cũng không nói người buồn nôn.
”
Thẩm Kim Triều gật đầu, nhưng trong lòng lại không tin.
Chắc chắn hàm ý của hắn cũng đang buồn nôn với mình.
Lâu Già đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhìn Thẩm Kim Triều đang cúi đầu lộ vẻ buồn, phá lệ giải thích: “Ta lại không phải vương tôn công tử gì.
Thật nghe không quen khi người khác kêu ta như vậy.
”
Thẩm Kim Triều lại lần nữa gật đầu, hơi nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy ta nên kêu ngươi là gì?”
Lâu Già đột nhiên nhếch khóe môi, Thẩm Kim Triều cảm giác có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra.
Quả nhiên, hắn lại muốn chơi xấu trêu đùa người.
“Ca ca? Lâu ca ca? Hồi nãy trong khách điếm nghe thấy muốn tỷ muội hòa thuận, kêu một tiếng tỷ tỷ cũng được nha.
”
Thẩm Kim Triều trầm mặc, hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: “Lâu Già, ngươi không cần lại trêu đùa ta như vậy.
”
Lâu Già cười ra tiếng, tùy ý không coi ai ra gì, đuôi lông mày nhếch lên không khỏi tô điểm thịnh nhan.
Hắn nhìn Thẩm Kim Triều, cơ hồ muốn cười ra nước mắt: “Được rồi, tùy người, tiểu quận chúa.
”.