Lúc này, biểu cảm Lâu Già cực kỳ cổ quái mà nhìn Thẩm Kim Triều giữ c.

h.

ặ.

t t.

a.

y mình.

 

Hắn còn tưởng rằng, vị tiểu quận chúa xưa nay mềm yếu, lúc này hẳn là khóc tê tâm liệt phế, không ngừng tránh mặt hắn như gặp phải rắn rết đâu.

 

Nhưng thật ra khác với hắn nghĩ trước đó, một nha đầu khá mạnh mẽ.

 

Chẳng qua lá gan vẫn là quá nhỏ, trước mắt nếu không phải bám trụ vào tay hắn, chỉ sợ chân mềm nhũn ngồi bệt xuống cái nơi hỗn loạn này rồi.

 

“Được rồi, ta tạm thời tin ngươi một lần.

Nhưng không có lần sau, ngươi biết cứu ngươi một chuyến có bao nhiêu phiền toái không?”

 

Kỳ thật một chút cũng không phiền toái gì.

 

Huống chi hắn là cố tình tách đi với Thẩm Kim Triều.

 

Cố gắng không ra vẻ gì để che lấp quang minh chính đại nhìn trộm, Thẩm Kim Triều lại không hề hay biết mà bị cảnh sắc xung quanh mình hấp dẫn tầm mắt, vốn đem lực chú ý tập trung ở trên người Lâu Già, lại nhìn chằm chằm không ngừng vào thứ gì đó.

 

Cực kỳ ngu xuẩn, không có ý thức cảnh giác mọi chuyện xung quanh.

 

Hoặc là nói, ngay cả bản thân chính nàng cũng không phát hiện ra được, đối xử hắn cực kỳ tin cậy.

 

Nàng cho rằng hắn sẽ không ném nàng đi sao?

 

Lúc này, Lâu Già không khỏi cảm thấy bức bối hẳn đi.

Giống như thời điểm ở khách điếm vừa nãy, phát giác ngay cả thân thể mình cũng không tránh đi hành động Thẩm Kim Triều ngoài ý muốn tiếp cận, giống nhau bực bội.

 

Hay là hắn nghiện diễn lại nảy ra tình thật chăng?

 

Ban đầu hắn cũng giả vờ làm người tốt rộng lượng, diễn tốt đến nỗi khiến cho tiểu quận chúa được cho là tử địch, đều bắt đầu làm bảo tiêu kè kè bên nàng.

 

Thái độ chán ghét làm người tốt Lâu Già không hề gánh nặng mà rơi xuống Thẩm Kim Triều.

 

Tuy rằng lúc này vứt bỏ Thẩm Kim Triều đối với kế hoạch sau này của hắn sẽ có ảnh hưởng, nhưng bản thân bắt nàng đi là xốc nổi nhất thời, cho dù không có Thẩm Kim Triều, hắn không từ mọi thủ đoạn có thể đạt thành mục đích của chính mình.

 

Nhưng đến khi Thẩm Kim Triều bị tiểu khất cái giữ chặt lúc đó, Lâu Già đứng đằng xa mỉa mai nhìn tới.

 

Đã ngu xuẩn lại còn thiện lương, rành rành trước mắt Chu nho đều nhìn không ra tới, thế nhưng hắn còn tưởng tự tiện đem châu thoa hắn đưa cho tên khất cái đó…

 

 Hừ, tính ra nàng còn biết thứ này là của ai.

 

Kẻ nghiện diễn kịch nhiều năm như vậy vẫn là không thay đổi, Lâu Già cảm thấy nhạt nhẽo mà ngáp một cái, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng quen thuộc hay ủy khuất của Thẩm Kim Triều, trong lòng không khỏi nôn nóng cực kỳ.

 

Nàng đúng là phế vật, ngay cả năng lực mắng chửi người cũng không có!

 

Tốt xấu cũng là hoàng thân quốc thích, cũng không biết bị nuôi dưỡng như thế nào thành một dạng tính nết hèn nhát đến như vậy, khó trách bị Tống Tri Chươngi kia tiện nhân lừa cho xoay vòng!

 

Tiện nhân đố kỵ không muốn trèo đầu cưỡi cổ nàng, nàng còn muốn cùng đám người kia giảng đạo lý!

 

Thật là ngu xuẩn!

 

Bộ dạng ngu xuẩn bị ăn h.

i.

ế.

p thật khiến hắn thật sự muốn nhịn không được mà đại khai sát giới.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play