Lâu Già một chân đá mạnh vào m.

ô.

n.

g Vương Phú Quý: “Tránh ra.



 

Vương Phú Quý cầm chắc chén thuốc, người tuy rằng bị đá nằm trên mặt đất, nước thuốc lại một giọt không sái.

 

Nàng phẫn nộ mà trừng mắt Lâu Già: “Ngươi có tật xấu cần trị, đá ta làm gì! Ngươi có biết ta đã lớn hay không? Ta cũng có thể diện chứ!”

 

Lâu Già từ phía sau lưng rút ra một thanh cực tế trường kiếm: “ Vậy sao? Ngươi có thể diện hả?”

 

Vương Phú Quý đem chén thuốc một ném, vận tốc ánh sáng trốn đi khỏi phòng: “Ta không có! ta không có ! Sư huynh, ta sai rồi.

Các ngươi cứ từ từ hàn huyên nói chuyện.

!”

 

Nói dứt lời, liền co giò biến mất ngay lập tức.

 

Thẩm Kim Triều ngơ ngác mà màn đối đáp ấu trĩ giữa sư huynh muội của bọn họ.

Thật sự là quá mức ngu ngốc, nhận thức từ trước xem qua thoại bản tử đều không giống nhau, không khỏi ngây dại.

 

Lâu Già dùng kiếm nâng cằm Thẩm Kim Triều lên: “Tiểu quận chúa, sao người không để ý tới Nô gia?”

 

Thẩm Kim Triều không khỏi phẫn nộ mà quay đầu đi, cùng ủy khuất mà khóc thành tiếng nức nở, lựa chọn nghẹn khuất mà mở miệng: “Ta không có không để ý tới ngươi.



 

Lâu Già dưa muối không buông tha: “Thật vậy chăng, mới lúc nãy Nô gia cùng người chào hỏi, sao người không đáp lại lời nào?”

 

Thẩm Kim Triều lặng lẽ nhéo nhéo lòng bàn tay để lấy lại bình tĩnh, kiềm chế lại uất ức, rầu rĩ mà nói: " Lúc này, trên người ta rất đau và không được thoải mái cho lắm, có thể vậy mà không chú ý đến xung quanh, cho nên không đáp lại ngươi.

Thật sự ta không phải cố ý, ngươi không cần tức giận.



 

Càng nói trong lòng càng trì trệ xuống, Thẩm Kim Triều nhớ lại tình cảnh bi đát mà mình phải trải qua trước đó, đáy lòng đối Lâu Già oán trách lại thêm nặng đi vài phần, nhưng trong tình thế bí bách như vậy, bất lực không thể không cúi đầu lấy lòng, trong lòng bi thương, phẫn uất dâng trào lên.

 

Đôi mắt không khỏi lại ướt át lên thêm lần nữa.

 

Thẩm Kim Triều hít hít cái mũi, nỗ lực kiềm chế nước mắt chảy xuống.

 

Lâu Già thu hồi kiếm: " Đang yên đang ổn, đột nhiên lại khóc như vậy?”

 

Hắn bưng lên chén thuốc trên mặt đất, thành thục đưa một muỗng thuốc đặt ở bên miệng cẩn thận thổi lạnh, cảm nhận được độ ấm thích hợp sau, lúc này mới đưa đến trước môi của Thẩm Kim Triều: “Không thích nói ra thì ta không miễn cưỡng người, cứ ẩn nhẫn chịu ủy khuất lại âm thầm khóc, người thật sự không sợ khóc hư đôi mắt sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play