Giang Hồng Tiếu nghẹn khuất thống khổ đến điên rồi: .........?
Nhưng ai có thể nói cho cô ta, vì cái gì, Tống Tam ca như vậy lại có thể nói chuyện cẩn thận, để ý đến tiểu yêu tinh kia như vậy không ?
Ánh mắt của cô ta nhìn qua, thật là kinh sợ hít một ngụm khí chán nản, bộ dạng Tống Tam ca đánh sâu vào cô ta: thân cao chân dài, ngũ quan tuấn mỹ, anh tuấn soái khí, vẻ ngoài tuấn tú như tranh, giống như bức tranh của nghệ thuật gia.
Hàng lông mày rậm, mắt hoa đào xinh đẹp đa tình vô cùng câu người, sống mũi cao thẳng, cằm thon gọn gợi cảm, đôi môi mỏng hơi mím, đường quai hàm đẹp như tạc.
Giang Hồng Tiếu cắn răng, trên mặt còn nước mắt, mắt nhìn bọn họ, hai mắt đỏ lên. Đây mặc cho ai nhìn đến đều tưởng cô và nam chủ cùng nhau khi dễ một nữ thanh niên trí thức đi?
Phụ nữ cắn xé, đàn ông sao có thể can thiệp vào? Nhìn thấy thanh niên trí thức và thôn dân vây lại đây, Diệp Mạn Tình nhìn chằm chằm Giang Hồng Tiếu, âm thanh mềm mại mang theo chút nghi hoặc: "Chúng tôi không ức hiếp người, sao cô làm bộ dáng như bị chúng tôi ức hiếp vậy?"
"Lần trước cô cố ý nhảy vào ruộng nước đụng tôi, lần này cô cầm lấy thư giới thiệu trở về thành phố khoe với tôi, để làm gì vậy ?"