Tống Thanh Lâm lại chân thành cảm ơn Tống Văn Cảnh: “Ơn lớn không thể cảm tạ nổi bằng lời, cám ơn em ba, em lại cứu cả nhà chúng ta một lần nữa.”
Mới dứt lời, Tống Văn Cảnh vừa gật đâu còn chưa nói gì thì bất ngờ có tiếng động lớn, đạn bắn đến, Tống Văn Cảnh đỡ được đạn trở tay bắn ngược lại.
Kịch một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống, sau đó Diệp Mạn Tinh nghe thấy âm thanh lớn như sấm chớp: “Tống Văn Cảnh, anh phá hư chuyện của tôi, vậy mà còn dám đến sao?"
“Được được được, được lắm, hôm nay nếu các người đã đến vậy thì chết hết ở đây đi."
Lúc này mấy người Cố Nguyên và Tân Lam đều đã đến, lập tức vây quanh một ông lão tóc bạc trắng nửa đâu để râu quai nón.
Đào Gia không sợ chết nói: “Này, ông già, ông muốn giết chúng ta thì phải xem xem hôm nay có cái bản lĩnh này không đã chứ.”
Miệng Đào Gia đúng là thiếu đòn, vừa nói xong thì súng đạn đã bắn âm âm sau lưng anh ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play