Một ly trà lài đã pha xong nhét vào lòng Tống Văn Cảnh: "Cảm ơn anh."

Ánh mắt cô mênh mông, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, nhìn về phía anh mềm mại cười một tiếng.

Thanh âm kia càng ngọt ngào, mang theo vài phần tinh khiết và thơm, tựa như nữ nhi hồng mỹ tửu năm xưa, khiến cho người ta có vài phần say.

Tống Văn Cảnh phải dựa vào cửa, đôi chân dài kia mười phần thẳng tắp đứng cùng một chỗ, đôi mắt vừa đen vừa sâu, giống như đêm đen kịt, trong nháy mắt cơ bắp vỗ tay trên cánh tay thả lỏng.

Anh một tay cầm chén trà lài men trong tay, đôi mắt thâm sâu lạnh lùng cứng rắn nhìn cô, bỗng nhiên Tống Văn Cảnh cảm thụ được một loại khói lửa, hơi thở của con người.

Anh cảm nhận được thế nào là cảm giác gia đình, cũng không cần làm cái gì, đều cảm thấy thoải mái.

Tống Văn Cảnh cảm thấy đáy lòng luôn luôn lãnh đạm bỗng nhiên toát ra một luồng ấm áp: ..., anh nhìn cô, đáy lòng hiện lên một ý niệm trong đầu: Anh nghĩ, cả đời anh không muốn ly hôn, thầm nghĩ vĩnh viễn che chở cô, không để cô chịu bất kỳ khổ sở nào.

Trong phòng, cha Tống và con trai tán gẫu không bao lâu, nhìn thấy con trai chậm rãi thưởng thức trà lài trong chén men, hình ảnh này nhìn rất cay mắt mà.

“Ngay từ đâu còn không nguyện ý, lúc trở về sắc mặt còn khó coi."

Cha Tổng biết rõ có lỗi với con trai, lúc này nhìn thấy bộ dạng này của con trai, người luôn luôn khắc chế bản thân như ông lúc này trên khuôn mặt hơi nghiêm túc kia, cũng nở một nụ cười nhẹ nhỏm.

Ai lại muốn con trai mình mang nhân quả của mình. Hơn nữa còn là đứa con trai ưu tú như vậy, cha Tống thật sự bị ép hy sinh hạnh phúc của con trai mình.

Cha Tống vẫn áy náy, không có gì hài lòng hơn khi phát hiện con trai đối với hôn sự bị buộc phải đáp ứng này, không hề kháng cự một chút nào. 

Bị cha mình trêu ghẹo, Tống Văn Cảnh căn bản nhìn không ra cái gì mất tự nhiên, chỉ là giải thích: "Lần này trở về gấp như vậy, không ngủ đủ giấc mấy ngày, cảm giác cổ họng bị viêm, mới uống trà lài một chút, cổ họng gần như thoải mái."

Tống Văn Cảnh chỉ là theo cảm giác cơ thể mà nói, thật không nghĩ tới trà lài có hiệu quả tốt như vậy. Ngược lại cha Tống sửng sốt: "Trà lài này là do vợ con tráng, cũng gói cho cha với mẹ con một chút, cha quay đầu lại nếm thử.”

Diệp Mạn Tinh vẫn luôn được cha mẹ chồng chăm sóc, nên cô chia nửa gói trà lài đem hiếu kính cha mẹ chồng, hành động này, khiến cho mẹ Tống vui mừng thật lâu.

Về phần nói trà lài này đối với nhuận cổ họng rất hữu dụng, ông còn không tin lắm, nói lời này chỉ đơn giản muốn hoà hoãn chút bầu không khí với con trai mà thôi.

Tống Văn Cảnh bị cha mình khoe ra mặt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play