Thật đáng tiếc.

Nếu biết rõ một năm sau sẽ chết sớm, sao còn muốn cố chấp trầm mê cùng nam chính ở cùng một chỗ, vậy cũng không phải ngốc, là ngu xuẩn.

Cạch cạch cạch.

Tiếng bước chân trầm mạnh mẽ lực vang lên, chậu sứ trắng được đặt xuống, anh cầm lấy khăn giấy trên bàn đưa qua cô, thanh âm trầm thấp điềm tĩnh vang lên.

"Ngâm chân trước đi, nhiệt độ nước nóng vừa vặn mới tốt.”

Tống Văn Cảnh lớn như vậy luôn gây được thiện cảm với phụ nữ rất tốt: Lần đầu tiên hầu hạ cô vợ nhỏ có thai như vậy, hình như cũng không có gì là quá đáng. 

Khăn tay trong nhà cũng không có giấy rút thuận tiện như thời hiện đại, thời đại này, căn bản không có điều kiện đó.

Chính là giấy súc, giấy thô ráp, màu sắc vẫn là màu vàng đậm, gia đình nhà họ Tống đây cũng có mấy người làm việc, mới có thể dùng được.

Về phần trong nội thành dùng gì cô không rõ ràng lắm, nhưng nhìn thấy nam chính tự mình đến hầu hạ cô, Diệp Mạn Tinh không dám trì hoãn nữa.

Cô nhanh chóng nhận khăn tay lau miệng, sau đó ngồi trên ghế chuẩn bị rửa chân của mình.

"Cám ơn anh ba, còn lại em tự mình làm được."

Vừa mới dứt lời, cô lập tức nhìn thấy người đàn ông cao lớn trước mắt bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài kia sắp nắm lấy đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô, thiếu chút nữa khiến Diệp Mạn Tinh sợ tới mức kêu ra tiếng.

Phịch.

Vừa hoảng hốt, đôi chân trắng nõn của cô nhoáng lên một cái, kéo theo chậu sứ trắng, thiếu chút nữa đã làm đổ nước trong chậu sứ trắng.

Vẫn là Tống Văn Cảnh nhanh tay lẹ mắt đè lại chậu sứ trắng, lúc này mới tránh được nước nóng tràn ra.

"Đừng sợ, anh không động vào em."

Tống Văn Cảnh không nghĩ tới cô vợ nhỏ tránh tiếp xúc với anh như vậy, kỳ thật khi thật sự rửa chân cho cô vợ nhỏ, cả người anh cũng rất căng thẳng.

Cũng không phải là sợ rửa chân cho cô vợ nhỏ, mà là, da thịt hai người tiếp xúc, anh sợ cơ thể của mình sẽ mất khống chế.

Tống Văn Cảnh trên mặt trấn tĩnh nhưng trong lòng lại đang không ngừng gào thét : ...không biết cơ thể anh có phải là di chứng sau khi bị cô vợ nhỏ hạ thuốc hay không, Tống Văn Cảnh cảm thấy đời này thật sự muốn thua trên người cô vợ nhỏ của anh.

Tống Văn Cảnh luôn thuận buồm xuôi gió lần đầu tiên nếm được cảm giác bất lực này: chính cơ thể của anh nó vốn không hề nghe lời của anh.

Vừa tới gần bên cạnh cô vợ nhỏ, anh có thể ngửi được hương hoa đào đặc thù trên người cô, có mang theo giọng nói một chút nũng nịu, mềm mại ngọt ngào, tất cả đều khớp với sở thích của anh.

Loại mùi hương này quá nồng, nồng đến toàn thân anh máu huyết sôi trào, vẫn là nhờ đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt, nên loại cảm giác mất khống chế này vừa vặn ở trong phạm vi có thể khống chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play