Mẹ Tống lấy làm lạ: “Cha muốn ôm thì hai đứa khóc. Cha đi rồi thì khóc tới nông nỗi này?”
Tống Văn Cảnh vừa ra đến cửa: Thật sự không nỡ để anh đi? Bé con còn nhỏ như thế mà có thể nhận ra người rồi?
Có thông minh đến đâu cũng chỉ là trẻ sơ sinh vừa chào đời được hai ngày, sao lại nhận ra người khác được?
Nhưng Tống Văn Cảnh vẫn mềm lòng trước tiếng khóc non nớt này, suýt nữa đã vòng trở về ôm con lên. Nhưng bộ đồ trên người anh đã ướt đẫm, mẹ Tống trực tiếp đóng sầm cửa lại, thẳng thừng đuổi người.
Vừa đi đến cửa đã đụng phải Bối Bối và Đoàn Đoàn đang mơ hồ buồn ngủ tìm cha mẹ.
Bối Bối: “Cha ơi, cha về rồi?"
Oa một tiếng, Tống Bối Bối nhảy tưng tưng trên đôi chân ngắn cũn cỡn của mình chạy như bay đến: “Cha ơi, Bối Bối nhớ cha lắm, cha có nhớ Bối Bối không."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT