Diệp Mạn Tinh dở khóc dở cười, dùng đâu ngón tay gãi lòng bàn tay của nam chính: “Anh ba, anh biết chuyển nhà phiền phức thế nào không? Chuyển tất cả mọi thứ ở khu nhà ở xã hội tới đây sẽ phải tốn bao nhiêu công sức chứ?"
Tống Văn Cảnh khiêng ghế mấy ra cho vợ ngồi, để cô chọn một chỗ trồng giàn nho.
Anh ôm lấy cô từ sau lưng, ở góc độ này nhìn ra ngoài vừa vặn có thể nhìn thấy một tòa nhà cao của Đại học Hoa Thanh, thậm chí cô nhắm mắt lại cũng tưởng tượng ra được, chờ tới lúc khai giảng, gần nhà bọn họ có thể nghe được không ít tiếng đọc sách.
Cô nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nam chính truyền tới từ sau tai mà như phát ra từ lồng ngực vậy: “Vợ này, chỉ cần em muốn, dù xa cỡ nào, dù khó đến đâu, anh cũng sẽ chuyển tới cho em."
“Chỉ cần có lòng, chẳng có việc gì là phiền phức cả.”
Anh cúi đầu, nâng mu bàn tay cô lên, hôn một cái: “Em sinh con dưỡng cái cho anh, anh chuyển nhà thôi có đáng gì đâu."
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh nhìn chằm chằm vào anh, trái tim như được sưởi ấm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play