Diệp Mạn Tinh ho nhẹ một tiếng, cô nói thêm: “Bối Bối, Đoàn Đoàn, là thế nà, mẹ không cần huy Chương chiến công của các con cũng sẽ hạnh phúc mà, Hạnh phúc của mẹ là khi các con đều được bình an."
“Nhưng Bối Bối có mong muốn trở thành một người xuất sắc và có trách nhiệm như vậy, mẹ cũng rất vui lòng, có điều phải giống như lời cha con vừa nói đấy, cần đảm bảo mỗi lân đều phải trở về.”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng dỗ dành, cô còn quay đầu lại khoa tay múa chân một chút, ra hiệu rằng mình sẽ đau lòng như thế nào.
Diệp Mạn Tình: “Nếu không thì mẹ sẽ khóc, sẽ rơi rất nhiều rất nhiều rất nhiều nước mắt đó.”
Tống Văn Cảnh vừa nghe được lời này, anh bỗng nhiên lại đổi sang một bài nhạc có âm điệu khá nhẹ nhàng.
Còn Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn thì đêu trầm ngâm, như có suy tư gì đó.
“Mẹ ơi, con sẽ không để mẹ khóc đâu.” Đó là những gì Tống Đoàn Đoàn đã nói trên đường đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT