Diệp Mạn Tinh dựa vào trực giác trời sinh này mà đã để cho cô tránh đi bao nhiêu nguy hiểm.
Cô không chỉ nghĩ như vậy mà còn nói như vậy: "Anh Ba, đứa nhỏ trong bụng chính là có duyên với chúng ta, chỉ là lúc mang thai vất vả hơn một chút, chúng ta sinh ra rồi thì phải dạy dỗ cho thật tốt mới là đúng đắn."
Khi Tống Văn Cảnh nghe thấy thế, rõ ràng là yêu vợ chết đi được.
Anh ôm cô thật chặt, vô cùng kiềm chế hôn lên chóp tai cô, cuối cùng mới phát ra một tiếng 'Ừm' khàn khàn.
Ban đầu cô trở về là vì thật sự có chuyện, nhưng không phải trong không gian này có rất nhiều ngọc thạch kéo dài mạng sống của cô sao, cô ăn liên tiếp vài quả đào, dùng một ít ngọc thạch rồi ngủ một giấc ngủ ngon, khi dậy thoải mái lên rất nhiều.
"Anh ba, rốt cuộc là sao vậy, nếu không sao thì sao anh nhắc riêng làm gì?"
Cô dùng chân đá anh, rồi bị người đàn ông giữ lại, sau đó anh cúi đầu hôn mũi cô lân nữa, thì thầm: "Vậy em hứa sẽ không tức giận đi rồi anh sẽ nói."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play