Cha Tống là người đã trải qua mưa gió, rất hiếm khi để lộ cảm xúc ra bên ngoài, cũng chỉ khi đứng trước mặt vợ con mình, ông ấy mới để lộ một mặt dịu dàng.
Nhưng nhìn người mẹ ruột xa cách mấy chục năm mới tìm lại được, khi đã có thể mặc kệ tất cả, dù cho có là cha Tống luôn cứng rắn thì vẫn sẽ động lòng.
Ông ấy đích thân bước đến dìu Mạnh Tuệ Lan, kiềm chế, nói: “Mẹ, mẹ không cần phải làm thế.”
Ngược lại là vợ chồng ông cụ Tống ở thôn nhà họ Tống đều cảm thấy ngạc nhiên: “Bà, bà không cần làm lễ lớn đến vậy đâu.”
Bọn họ đỡ bà ấy dậy, không cho bà ấy quỳ tiếp nữa, người ta đã già rồi, cơ thể không chịu nổi giày vò nữa đâu.
“Nếu như không có mọi người, vậy thì tôi sẽ mất đi đứa con này. Lúc Kính Quân mất tích chỉ mới nhỏ chừng này thôi.”
Bà cụ Tống Mạnh Tuệ Lan nghẹn ngào nói: “Lúc đó quân địch đang tấn công, cấp trên yêu cầu chúng tôi phải di chuyển ngay. Để chuyển con tin đi, chúng tôi phải đánh lạc hướng quân địch, nào ngờ chúng tôi bị tập kích giữa chừng, đành phải giấu hai đứa con song sinh vào bụi cỏ, chúng ta đi dẫn dụ quân địch."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play