Còn Tống Văn Cảnh thì một tay bế một bé con đi theo phía sau. Sau khi vào bên trong, Diệp Mạn Tình không ngồi trước mà dặn chị Linh, để cô ấy mang chiếc túi trong rương tới rồi mới cười híp mắt ngồi xuống.
Diệp Mạn Tinh cứ như vừa sinh ra đã có công năng tinh lọc hoàn cảnh, mặc dù trước đó người ta có thích cô hay không, một khi thật sự đối mặt với cô đúng là không thể nói nặng lời.
Chờ cô ngồi xuống, mọi người chỉ cảm thấy cả phòng thoang thoảng cứ như hoa hồng ngát hương vượt vạn hoa thơm cỏ lạ, cho dù mấy người ngồi tương đối xa cũng không tự chủ nhìn cô lâu một chút.
Ông cụ Tống và chú tư Tống bên cạnh cũng chủ động chào hỏi cô:
"Cháu là Tinh Tinh nhỉ, ông là ông nội, đây là chú tư của cháu."
Diệp Mạn Tinh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cụ ông tóc hoa râm không lớn hơn ông cụ Tống ở thôn Tống Gia bao nhiêu, mắt đeo kính lão, trong tay cầm tờ báo và kính lúp.
Đại khái ông cụ đã hơn 70 tuổi, tóc hoa râm, cặp mắt lấp lánh có thần, ánh mắt nhìn người sắc bén như dao, khí thế nghiêm nghị đập vào mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT