Trần Kiều Kiều trợn tròn mắt, chuyện này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô ta.
Cứ tưởng là một cô gái nông thôn quê mùa, ai ngờ, sao lại có một gương mặt mà đàn ông thích nhất như vậy được.
Cô ta rất khó bình tĩnh được, đoàn trưởng thanh mai trúc mã thật sự có thể không rung động với mỹ nhân bậc này?
Tiếp đó, cô ta nhớ tới người đàn ông cao to tuấn tú đến nhờ cô ta thúc đẩy Diệp Mạn Tinh ly hôn rồi sắp xếp công việc cho Diệp Mạn Tinh, hứa hẹn sẽ cho cô ta lợi ích mà đáy lòng chua xót.
Tại sao hai người ưu tú như vậy, đều muốn một con nhỏ bình hoa, ngực to không não ở nông thôn chứ?
Vốn cô ta không nhất định sẽ đồng ý chuyện này, nhưng mà đối phương hứa hẹn nếu cô ta thành công, sẽ cho cô ta một bức thư giới thiệu của đoàn văn công, điều này rất có sức hấp dẫn đối với cô ta.
Trần Kiều Kiều thầm nghĩ: Cô ta vốn cũng muốn trở về kết hôn với đoàn trưởng thanh mai trúc mã, cô ta không thể chấp nhận thanh mai trúc mã phát sinh quan hệ với cô vợ cả này.
Đương nhiên càng không thể chấp nhận đoàn trưởng trúc mã có con với vợ cả.
Cô ta đã có con, đoàn trưởng trúc mã cũng có con nữa, thế thì sao có thể xem con của cô ta như con ruột mà đối xử thật lòng được.
Mẹ Tống nghe vậy trong lòng run lên: "Kiều Kiều? Con ly hôn rồi à?"
Trần Kiều Kiều như bị đặt trên chảo đâu vô cùng khó xử: ...? Cô ta thực sự rất tức giận.
Nếu cô ta nói chưa ly hôn, thì tương lai cô ta muốn gả cho đoàn trưởng trúc mã, chắc chắn sẽ bị mẹ Tổng cản trở. Mà nếu nói đã ly hôn, vậy chính là trúng kế tức chết người không cần đền mạng của tiểu yêu tinh kia, một đống lời cô ta nói trước đó, đều trở nên vô nghĩa.
Chỉ một câu, chỉ một câu thôi. Nội tâm Trần Kiều Kiều muốn hét toáng lên, muốn điên cuồng trút giận, muốn bóp chết tiểu yêu tinh này.
Trần Kiều Kiều sắp tức đến phát khóc.
Mẹ Tống lại hỏi một tiếng: "Kiều Kiều? Nói đi."
Trần Kiều Kiều xấu hổ muốn chết, cô ta cũng muốn nói chuyện, nhưng bây giờ cô ta như nằm trên chảo lửa. Trần Kiều Kiều sắp điên rồi.
Trần Kiều Kiều luôn thông minh giỏi ngụy trang lại bị đẩy vào hoàn cảnh khó xử như hiện tại. Cô ta theo thói quen muốn rơi nước mắt rồi đối phó qua loa cho xong chuyện này.
Nhưng lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mị hoặc của tiểu yêu tinh kia căng cứng, chỉ nhẹ nhàng liếc cô ta một cái, rồi xoay người nói với mẹ Tống: “Mẹ, con phải ra ngoài một chuyến, sẽ không ăn cơm nữa."
Cô nói xong lập tức đi vào thay quần áo ra ngoài. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quá mức không có bất kỳ chút ủy khuất, tiếc nuối nào, thậm chí một giọt nước mắt cũng không rơi. Chính điều này đã làm cho mẹ Tống cảm thấy đau lòng.