Hôm nay vừa thức dậy đã có quá nhiều chuyện, lại nói tiếp cô còn chưa nhìn kỹ bản thân rốt cuộc trông như thế nào.

Chờ nói xong không sai biệt lắm, mấy người mẹ Tống lại tiếp tục nấu cơm trưa.

Diệp Mạn Tinh thì chống đỡ thân thể bủn rủn đi vào phòng, nhìn xung quanh thấy mấy tấm chữ hỉ đỏ thắm, cùng với mấy bức tranh chân dung được treo trong phòng, cuối cùng tìm được một tấm gương trang điểm cũ kỹ.

Từ trong gương bỗng nhiên chiếu rọi một cô gái, tóc cô gái hơi có chút lộn xộn, mái tóc dài xõa ngang vai tản ra, khuôn mặt tinh xảo bị gió thổi có chút thô ráp nứt nẻ.

Nhưng đôi mắt hạnh ngập nước nhìn qua vừa ẩm ướt vừa đen bóng, đôi mắt này rất giống với đôi mắt hạnh của bản thể cô.

Còn lại, môi anh đào, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo, một chỗ đều vừa vặn mọc trên một khuôn mặt quyến rũ, đây là khuôn mặt hồ ly tinh trong truyền thuyết.

Hết lần này tới lần khác, cô có đôi lông mi dày vừa mảnh vừa dài, giống như một cái quạt nhỏ làm cho đôi mắt to ngập nước này có thêm một phần ngơ ngác vô tội.

Loại bỏ làn da bị phơi nắng kia, chỉ nhìn khuôn mặt tinh xảo, cái cổ thiên nga mảnh khảnh này, dùng lời của những người hậu thế mà nói, đây là một hồ ly tinh thập phần xinh đẹp, à không, là một Hoa Đào Tinh xinh đẹp.

Dung mạo nguyên thân này, có ba phần giống dung mạo bản thể của cô, đương nhiên, nếu dưỡng làn da nứt nẻ của cô trở nên tinh tế trắng nõn, thay đổi mí mắt quanh năm nhìn xuống người, bộ dung mạo này có thể nuôi được năm phần giống bản thể của cô.

Nhưng mà, có dung mạo này, cùng với kỹ năng của bản thân cô, hơn nữa mỹ thực trong không gian, vậy ngày nào cũng có thể trôi qua thật tốt.

Điều kiện tiên quyết là cô không thành bia đỡ đạn chết sớm, không gian có thể mở ra, …hẳn là không thành vấn đề.

Cô là hoa đào tinh, khi hoa đào tinh tu thành hình người, sẽ có một không gian đồng sinh, trong không gian có đồ ăn và quần áo cô thu thập khắp nơi.

Đồng thời, trong thân thể này, cô sẽ làm cho nguyên thân càng ngày càng giống bản thể, nước đào hoặc đào kết quả có thể làm cho da thịt càng tốt hơn.

Nguyên thân bị phơi nắng da thịt nứt nẻ, chỉ cần có thể mở ra không gian, hoặc là chờ thân thể này càng ngày càng giống bản thể, tự nhiên sẽ dưỡng được trở về.

Nghe nói thân thể nguyên chủ cực kỳ lạnh, Hoa Đào Tinh vươn ngón tay bắt mạch một cái, đôi mắt đẹp nhíu lại, quả thật không tốt lắm.

Thể chất nguyên thân không dễ dàng thụ thai cô không quan tâm, nhưng thân thể lạnh ảnh hưởng đến sức khỏe, cô phải quan tâm.

Ngược lại, đào hoa yêu rất dễ thụ thai, hương hoa đào có thể tán tỉnh, gia tăng tác dụng tình thú, đàn ông bình thường ở cùng một chỗ với đào hoa yêu, chỉ càng ngày càng khiến người đàn ông đó thích.

Nếu cô đã muốn rời đi, vậy sẽ không có ý định hấp dẫn nam chính.

Về phần sau khi cùng nam chính ly hôn, cô tất nhiên cũng không lo.

Cô là đào hoa tinh, bình sinh yêu thích nhất là mỹ thực, trời sinh đã có năng lực tinh chế hương vị mỹ thực, nhất là nước ép đào kết nhỏ vào, có thể chữa thương, có thể trường thọ, có thể làm đẹp.

Chờ sau khi cải cách và mở cửa, cô có thể ra ngoài mở một cửa hàng nhỏ, chuyên làm đồ ăn ngon, ăn uống tất nhiên không lo lắng.

Nếu không, cô còn đặc biệt am hiểu sản xuất rượu, ủ các loại rượu trái cây, cũng có công hiệu trường thọ mỹ sắc chữa bệnh, ở hiện đại, cô có thể sống thoải mái như vậy, tài sản bao nhiêu trăm triệu cũng không cần nói, dựa vào năng lực một tay này của cô.

Vấn đề bây giờ là không gian của cô không thể mở.

Hoa đào tinh toàn thân đều là bảo vật, kỳ thật cũng che dấu một nguy cơ cực lớn, nhất là ở thời đại này, kỳ thật cô không thể bị người ta phát hiện mình là hoa đào yêu.

Cho nên cần phải có một chỗ dựa có năng lực đặc biệt cường đại, dựa lưng vào đại thụ mới có thể dễ chịu, theo lý thuyết, không còn chỗ dựa tốt hơn nam chính nữa.

Nhưng ai bảo cô là bia đỡ đạn sẽ chết sớm trong nguyên tác, hiện tại đã chọc vào sự kiêng kị và chán ghét của nam chính, đại lão tương lai, mặt khác cô vốn kiêng kị thiên đạo, vẫn không nên đánh cuộc tình tiết trong nguyên tác.

Trong nguyên tác, nguyên thân pháo phối này một năm sau sẽ lìa đời, sau khi sinh hạ long phượng thai sẽ bị tổn thương thân thể, cuối cùng không biết làm sao mà phản bội nam chính rồi chết ở bên ngoài.

Lúc này mới dẫn đến nam chính tương lai ghi hận, chỉ là, trong nguyên tác cũng không tường thuật chi tiết nguyên thân nguyên thân này chết sớm.

Chỉ viết một câu, vợ cả chết, còn phản bội nam chính, từ đó về sau đã trở thành một điều cấm kỵ không thể đề cập tới trong đáy lòng nam chính.

Hiện giờ cô xuyên qua, phản bội ngược lại không cần phản bội, nhưng hôn nhân lại muốn ly hôn, người không yêu nhau ở cùng một chỗ, chỉ có thể là tra tấn.

Nếu muốn rời đi, cô tất nhiên không có ý định làm giống nguyên tác, sau khi sinh long phượng thai, lại tìm đường chết mà phản bội nam chính.

Diệp Mạn Tinh vừa chỉnh lại tóc tai, dựa theo thẩm mỹ của thời đại này, chải lại bím tóc cho mình, vừa tìm tiền, ra ngoài mua thuốc tránh thai.

Chỉ là cô vừa đi tới cửa, đã đụng phải mẹ Tống tươi cười với cô: “Tinh Tinh, sắp ăn cơm trưa, con muốn ra ngoài sao? Bên ngoài tuyết rơi, con hãy nhớ đội nón, nếu không quen thì trong phòng ba con có một chiếc ô, để Văn Lâm đưa con đi.”

Tống Văn Lâm mới từ bên ngoài trở về, vừa vào phòng đã bị mẹ Tống túm lấy, bảo đưa chị dâu ra cửa.

Diệp Mạn Tinh rất xấu hổ, cô đi mua thuốc tránh thai, lại đi cùng em trai chồng, vậy còn ra thể thống gì nữa?

“Mẹ, con chỉ đi dạo một vòng, không đi xa, không cần đi.”

Mẹ Tống lúc này đã đẩy con trai út ra: “Đi, con có chuyện gì, thì cứ nói hắn giúp đỡ, bên ngoài tuyết lớn, một mình con đi mẹ cũng không yên tâm.”

Mẹ Tống vừa nhìn thấy đôi mắt vừa mềm mại vừa vô tội của con dâu, lòng liền mềm nhũn rối tinh rối mù, chỉ sợ cô gặp phải nguy hiểm gì ở bên ngoài.

“Đi thôi chị dâu. ”

Tống Văn Lâm có đôi mắt đào hoa giống Tống Văn Cảnh, cẩn thận nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay của chị dâu mới, trong đôi mắt nhỏ dài của hắn lộ ra sự tò mò như sao.

Chị dâu mới có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy trong nhà, lúc này đôi tay trắng nõn kia gần như rụt vào trong áo khoác, đôi mắt trong suốt kia có thêm một tia rối rắm do dự.

Đừng thấy chị dâu mới mềm mại, nhưng lại có thể xử lý được người thích gây chuyện như thím hai, hắn là người không coi thường chị ấy nhất.

Tống Văn Lâm đưa ô cho cô, rồi tự mình đội nón rộng vành trực tiếp ra cửa, dừng ở cách cô khoảng vài thước.

Đi theo cô không xa không gần, duy trì khoảng cách thích hợp, cũng cho cô sự an toàn thích hợp.

Hoa Đào Tinh lặng lẽ chuẩn bị làm chuyện xấu: ...? Phần săn sóc này hình như cô không cần mà.

“Cái kia, em trai à...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play