Diệp Mạn Tinh cúi đầu, tiếp tục im lặng trêu chọc cặp song sinh, đôi cánh tay mập mạp như ngó sen của chúng vô cùng mềm mại, cái miệng chúm chím còn biết thổi bong bóng, thật là đáng yêu.
Mẹ Diệp trước giờ vẫn cứng rắn, bà không thích người khác phản bác mình, kể cả con rể: “Nhưng công việc của con nguy hiểm lắm, mẹ muốn con bé đi thi để tìm một công việc, chẳng lẽ như vậy là hại nó hay sao?"
"Me."
Diệp Mạn Tinh hô lên, Tống Văn Cảnh bèn gãi gãi lòng bàn tay cô.
Tống Văn Cảnh bế con gái lên, liếc nhìn vợ rồi lại nhìn hai đứa con, giọng nói có phần trịnh trọng: “Mẹ, dù có ở đâu thì con cũng sẽ sống sót trở về.”
“Con biết công việc của con nguy hiểm, con cũng biết mẹ cho rằng việc thi cử và công việc quan trọng. Nhưng bây giờ, cô ấy là vợ của con, người phải chịu trách nhiệm với cô ấy là con, mẹ không thể ép buộc cô ấy được.”
Sắc mặt của mẹ Diệp lập tức đen như đít nồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT