Diệp Mạn Tinh giống như một con sóc nhỏ ăn trộm đâu mè, trên mặt nhỏ nhắn tràn đây vui mừng: "Cám ơn lãnh đạo, nhưng phải phân biệt công và tư, tôi sẽ thuê."
Chính ủy và lữ đoàn trưởng đều nhìn cô với ánh mắt khác, nhưng họ đều đồng ý, hỏi cô muốn gì thì cứ đến gặp người phụ trách cục hậu cần của quân đội.
Khi rời đi lữ đoàn trưởng còn liếc nhìn cô, cuối cùng vỗ nhẹ vào vai Tống Văn Cảnh, hiếm hoi khen ngợi anh: "Vợ cậu đúng là rất giỏi.”
"Cảm ơn, lãnh đạo."
Chính ủy cũng rất ngạc nhiên, tưởng Diệp Mạn Tinh không biết nấu ăn, nhưng không ngờ tài nấu nướng của cô lại giỏi như vậy, khi rời đi với lữ đoàn trưởng, trước khi rời đi còn nói với Tống Văn Cảnh:
"Tâm nhìn và vận may của cậu quả thực tốt hơn những người tôi tìm cho cậu. Tôi xin lỗi. Thấy cậu thích thế, tôi vô cùng vui mừng."
Lãnh đạo lần lượt rời đi, trước khi đi còn ngầm để lại phiếu và tiền, bữa ăn này đã vượt quá tiêu chuẩn đãi khách của người bình thường, họ đương nhiên sẽ không để Tống Văn Cảnh chịu thiệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play