"Đại bá mẫu của ta còn muốn để lại cho chúng ta một chút, nhưng người tới đông quá, hai người sau cùng suýt chút nữa đã đánh nhau rồi." Lý Tiểu Bảo giải thích, may mà mẫu thân với đại ca còn làm thêm món ngon, nếu không thì hôm nay sẽ không ăn được thịt.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Nhiều người mua ruột heo kho của nhà mình như vậy, tính ra còn có thể kiếm được nhiều tiền nữa đó!"
Lúc này, Lưu thị ở cửa động vẫy vẫy tay với Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, mau lại đây, ta đã bán hết ruột heo kho với dạ dày heo nhà ta chỉ trong một buổi sáng hôm nay thôi, tổng cộng được khoảng tám mươi văn tiên đói"
Liễu Phán Nhi dắt tay Lý Nam và Lý Tiểu Bảo quay vào trong hang núi, bên ngoài quá nóng, có thể làm người ta cháy nắng mất.
"Đại tẩu, vậy tính ra nếu cộng thêm cả số tiền bán thịt kho hôm qua, trừ đi chi phí, chúng ta đã kiếm được tám mươi lăm văn tiền rồi." Liễu Phán Nhi cười nói: "Nếu có người mua, lần sau ta sẽ mua thêm chút lòng heo, còn có thể kiếm thêm một ít nữa."
Lưu thị đợi Liễu Phán Nhi đến, giao cho nàng tám mươi văn tiền: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế. Món đó tự mình nấu tự mình ăn thì sẽ làm ít thôi, không có lợi nhuận. Làm nhiều hơn một chút, chúng ta ăn không hết thì còn bán đi được, vậy mới có lời."
Liễu Phán Nhi không nhận tiền: "Đại tẩu, tẩu cứ giữ lại tiền này, ngộ nhỡ có những lúc ta không ở đây, cần tiêu tiền gì thì cũng không phải khó xử."
Lưu thị nghe thấy thế, gật đầu, cất đi: "Được rồi, cứ để tám mươi văn tiền này ở chỗ ta trước đã. Một cân thịt bán mười sáu văn tiền, còn lòng heo chúng ta làm chỉ mất mười văn tiên một cân. Đối với những người trong thôn mình muốn ăn thịt nhưng lại tiếc tiền mua thịt, ruột heo kho nhà chúng ta rất đáng đồng tiền bát gạo đó. Các bà con khác trong thôn không mua được thịt kho, cứ liên tục bảo ta, lần sau làm nhiều hơn một ít. Tam đệ muội, lần sau muội đi bán dưa thì mua thêm chút lòng heo, để ta rửa sạch, chúng ta ninh đầy một nồi, vậy có thể kiếm được hơn một trăm văn tiền. Tiết kiệm được nhiều tiền rồi, chúng ta xây một ngôi nhà, mua quần áo, mọi điều đều rất tốt.
Lưu thị thấy Liễu Phán Nhi đồng ý, cũng rất vui vẻ: "Vậy chúng ta thống nhất thế đã. Tam đệ muội, trong giỏ của muội có thứ gì vậy, ta ngửi thấy mùi thịt thỏ tươi."
Lưu thị xua tay, tham công tiếc việc ôm đồm: "Trong nhà còn có ta với A Lệ A Phương mà, chúng ta đều có thể rửa lòng heo, cũng đều có thể canh nồi, muội cứ yên tâm mua về là được rồi."
Liễu Phán Nhi nhìn mấy đứa nhỏ hiểu chuyện ngoan ngoãn, nàng không thể ngăn cản bọn nhỏ nỗ lực được, vì thế cũng gật đầu: "Được rồi, lần sau ta đi bán dưa, sẽ mua thêm lòng heo về cho các con."
Lý Dung cũng gật đầu: "Nương, bọn ta không ngại vất vả, bọn ta chỉ muốn kiếm thêm nhiều tiền thôi, đợi đến mùa thu đông, làm cho bọn ta thêm mấy bộ quần áo, xây nhà nữa, được không ạ?"
Lý Phương cũng vội cam đoan: "Tam thẩm, ta cũng có thể rửa mà, một nồi kiếm được một trăm văn tiền, một tháng chúng ta bán mười lần, vậy thì đã có thể kiếm được một lượng bạc. Trời ơi, một năm kiếm được những mười hai lượng bạc đó. Có thể mua rất nhiều vải đẹp, rất nhiều thức ăn ngon."
"Cảm tạ, nương." Lý Dung nói cảm ơn, bình thường con bé không làm nhiều việc nhà lắm, có thể giúp đỡ kho thịt, bán thịt.
Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, nhắc Lưu thị: "Đại tẩu, xử lý lòng heo cực kỳ mất công. Thỉnh thoảng làm một ít thì còn ổn, nhưng nếu làm thường xuyên, ta sợ không thể chịu nổi đâu."
Liễu Phán Nhi cười nói: "Hôm nay bắt được thỏ trên đồng, tiếc quá, con thỏ này đụng ngã mấy gốc lúa. Nhím có thể ăn được thỏ, thỏ có thể ăn chính nó, chúng ta cũng có thể nếm thử. Hôm nay chúng ta dùng nó làm món ăn xem sao."
"Được, vậy để ta đi chặt thịt thỏ thành miếng đãi" Lưu thị xách thỏ ra, rửa lại bằng nước sạch một lân nữa, cầm d.a.o lên, vung tay chặt xuống, một con thỏ béo tốt lập tức biến thành những miếng thịt thỏ nhỏ hơn.
Liễu Phán Nhi nhìn gần một chậu thịt thỏ sắp được chặt đầy, nghĩ đến trong nhà còn hai đứa nhỏ ba tuổi, không thể ăn cay: "Hôm nay ta sẽ xào thịt thỏ, chia làm hai phần, một phần để kho, phần còn lại chúng ta thử xào với ớt xem."
Lưu thị gật đầu: "Được rồi, tay nghề làm mì của ta giỏi hơn muội, nhưng nấu ăn thì không tốt bằng muội."
Liễu Phán Nhi cười ngượng, vô cùng khiêm tốn: "Thật ra kỹ năng nấu ăn của ta cũng bình thường thôi, bởi vì ta không tiếc tay cho mỡ, thêm nhiều gia vị, thành ra hương vị mới ngon hơn một chút."
"Như vậy cũng rất ngon mà." Lưu thị khen ngợi: "Vậy ta vo gạo nấu cơm, muội dùng nồi sắt kho thịt xào đồ đi nhé."
"Được!" Liễu Phán Nhi đồng ý, bắt đầu chia nhau làm việc cùng với đại tẩu.
Lưu thị nấu cơm, tiện tay giúp Liễu Phán Nhi nhóm lửa, tụi nhỏ muốn tới giúp đỡ đều bị hai người xua vào hang núi, không muốn để bọn trẻ cùng chịu khổ ở phòng bếp nóng nực.
Trong chiếc nồi lớn, bỏ một chút mỡ heo, hành, gừng, tỏi băm nhỏ, toả ra một mùi thơm rất đặc trưng, sau đó Liễu Phán Nhi đổ một nửa số thịt thỏ vào nồi.
Mặc dù Lưu thị cũng có thể ăn sơn chu du, coi như ăn được cay, nhưng lúc này đây, trong mùi ớt hăng nồng, nàng ấy vẫn bất ngờ không kịp chuẩn bị mà hắt hơi: "Hắt xì!"
Đợi đến khi thịt thỏ vàng óng đều ở cả hai mặt, tiếp đó mới đổ nước ấm vào, bắt đầu ninh thịt kho! Sau khi hâm được khoảng mười lăm phút, Liễu Phán Nhi cho thêm nước tương và gia vị, còn bỏ cả hai thìa đường, tiếp tục đảo mấy lần, rồi lại hãm mười lăm phút nữa, bấy giờ nước mới bắt đầu cạn dần vì lửa lớn.
Liễu Phán Nhi xào nhanh tay, mùi ớt toả ra, trong không khí tràn ngập hương vị cay nồng.
Liễu Phán Nhi lại rửa nồi lần nữa, sau đó bắt đầu làm thịt thỏ xào ớt xanh. Công đoạn trước đó vẫn y hệt, đều là phi thơm hành, gừng, tỏi băm, sau đó thêm ớt xanh thái hạt lựu vào.
Nước thịt óng ánh, sánh đặc, thơm nức mũi, món thịt thỏ kho đã sẵn sàng, được múc đầy một đĩa.
Liễu Phán Nhi mải mê hít hà, tận hưởng những ký ức về đủ loại món ngon từ sâu thắm linh hồn.
Thịt thỏ tươi, tiếp xúc với đáy nồi nóng rực lập tức phát ra tiếng xèo xèo. Vì lửa dưới đáy nồi rất lớn, Liễu Phán Nhi mau chóng dùng xẻng nấu ăn đảo nhanh tay.
Liễu Phán Nhi không những không thấy gay mũi, mà thay vào đó còn rất phấn khích, đây mới là món ngon của thế gian chứ!
Liễu Phán Nhi cười cười: "Chẳng qua, thịt vừa vào nồi một cái là hương vị trong nồi sẽ khác hẳn đó. Bây giờ ta phải cho thịt thỏ vào, xào thịt thỏ luôn, tẩu tử, tẩu chỉnh lửa to hơn chút nhé."
Nửa chậu thịt thỏ con lại được đổ thẳng vào nồi trong nháy mắt, tiếng xèo xèo rất to vang lên, mang theo mùi hương cay nồng kia, phả thẳng vào mặt.
Lưu thị liên tục hắt hơi vài lần, vội cầm lấy khăn lau: "Ái chà, thứ này cay thật đấy, cay hơn chu du nhiều."
Bởi vì miếng nhỏ, còn xào với lửa lớn, nấu món này rất nhanh. Chỉ trong chốc lát sau, Liễu Phán Nhi đã bảo với Lưu thị: "Tẩu tử, xào xong rồi đây."
Dưới sức nóng của lửa đun, thịt thỏ trong nồi cũng nhanh chóng chuyển màu, mà hương thơm nồng nức mũi của ớt và hành, gừng, tỏi sau và mỡ heo sau khi xào cũng nhanh chóng ngấm vào thịt thỏ.
Liễu Phán Nhi xào nhanh tay, xào thịt thỏ không nên cắt miếng quá lớn, vậy nên, về kích thước của những miếng thịt thỏ này, lớn nhất cũng chỉ bằng hai ngón tay, phân nhiều thì bằng vỏn vẹn một đầu ngón tay mà thôi.
Lưu thị thêm một ít củi, lửa trong bếp càng ngày càng rừng rực cháy mạnh hơn.
Liễu Phán Nhi dùng xẻng nấu ăn, mau tay múc thịt thỏ xào ớt xanh trong nồi ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT