Liễu Phán Nhi cũng có hơi chờ mong, món mì cán của Lưu thị rất dai và ngon: "Tẩu tử, vậy làm như vậy đi! Ta dẫn bọn trẻ chạy bộ luyện võ, ăn ngon thì thân thể mới có thể phát triển khoẻ mạnh."
Lưu thị gật đầu: "Tam đệ muội, muội mau mau đi đi, trong nhà cứ giao cho ta."
Liễu Phán Nhi cảm ơn xong bèn đuổi theo bọn trẻ cùng nhau chạy bộ.
Có đứa trẻ cảm thấy thú vị còn đi theo đằng sau đám người Lý Đại Bảo, Lý Dung la hét gọi bậy chạy lung tung.
Buổi sáng sau khi thức dậy, Chu Thuý Hoa vội vã đến nhà Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi không có ở nhà, chỉ có Lưu thị.
Chu Thuý Hoa cười ha ha nói: "A Phương nương, món giò heo hâm đậu tương mà các ngươi làm hôm qua ngon thật đấy, không có mùi tanh mà còn mềm dẻo. Nước trắng sữa thơm ngon vô cùng. Thật sự không ngờ móng heo xấu xí lại có thể nấu ra được món ngon như vậy. Từ sau khi bà bà ta rụng răng chưa từng ăn ngon miệng lân nào. Tối qua, móng giò heo hầm đậu tương các ngươi đưa qua một bát lớn ấy, bà bà ta ăn được một nửa. Bình thường không nỡ ăn, cũng ăn không vô nhưng hôm qua xem như là chịu ăn được một chút. Ta đến hỏi các ngươi một chút, rốt cuộc là làm thế nào vậy?"
Lưu thị cười nói: "Thím, ta cũng chỉ biết đại khái nhưng không rõ lắm! Bởi vì Tam đệ muội không chỉ dùng gia vị mua được, mà còn tìm được rất nhiều ở trong rừng. Trước đó ta nhìn những lá cây bình thường mà còn bóc cả vỏ của Tam đệ muội, ta còn chê cười muội ấy nữa! Không ngờ hoá ra những hương liệu đó còn có thể nấu ăn!"
Chu Thuý Hoa xoa xoa tay, liếc mắt nhìn nồi ruột già toả mùi thơm: "Lúc nãy ta đã cảm thấy thơm, nhưng các ngươi cho nhà ta nhiều đồ như vậy, ta cũng không biết đáp lễ gì cho các ngươi?"
Lưu thị có hơi kính nể mà phụ hoạ: "Cái đó đương nhiên, Tam đệ muội không giống với những phu nhân xuống nông thôn cùng chúng ta. Muội ấy đã nhìn thấy thế giới rộng lớn ở bên ngoài, những thứ biết được còn nhiều hơn chúng ta. Ngươi thấy dọc đường chạy nạn mà chúng ta đi xem, nếu không có sự nhắc nhở và giúp đỡ của Tam đệ muội, người trong thôn chúng ta phỏng chừng còn phải giảm bớt một nửa, còn phải chạy nạn khắp nơi, không thể quyết định ở lại phía nam."
Đây một nồi, nhà bọn họ ăn không hết.
Lúc Chu Thuý Hoa sắp đi, Lưu thị kêu một tiếng: "Thím, ngươi chờ một chút. Món ruột già hầm hôm qua đệ muội làm khá ngon, ta bưng một bát cho ngươi."
Chu Thuý Hoa nghe xong cũng có hơi cảm khái: "Ai nói không phải chứ? Nguyên Thanh gia này có kiến thức, chúng ta nghe nàng ấy, không sai! Nếu ngươi cũng không biết rõ, vậy đợi Nguyên Thanh gia về, ta lại đến hỏi."
Lưu thị cho thím trưởng thôn một chút, sau này có chuyện, gia đình trưởng thôn cũng có thể giúp các nàng.
Chu Thuý Hoa nghe nói như thế càng kinh ngạc hơn: "Nguyên Thanh gia thật lợi hại, còn có thể tìm được hương liệu nấu ăn ở trong rừng nữal"
Ăn của người ta mãi không tốt, phải nghĩ cách trả lại mới có thể thường xuyên qua lại.
Lưu thị vừa nói vừa lấy hai khúc lòng heo ở trong nồi, sau đó lại múc mấy thìa nước hâm đưa cho Chu Thuý Hoa.
Chu Thuý Hoa nhận lấy, vừa vui vẻ lại vừa cảm động: "Buổi trưa nhà ta làm bánh bột ngô, đến lúc đó ta cũng đưa qua cho nhà các ngươi."
Lưu thị cười cười: "Thím đừng khách sáo, hai nhà chúng ta quan hệ tốt, có việc nặng gì, ngươi bảo người qua đây giúp đỡ. Trong lòng chúng ta đều biết rõ, thím à, ta lấy cho ngươi một chậu để rau, cho thêm nhiều canh hầm. Về nhà cho dù là xào rau hay là đổ vào mì sợi đều vô cùng ngon."
"Được chứ, ta và Tam đệ muội không khách sáo với thím." Lưu thị cười nói, nàng ấy có thể chắc chắn, gia đình trưởng thôn tuyệt đối sẽ thích món thịt hầm này.
Nghĩ đến những vỏ cây có rất nhiều ở trong rừng rậm, lát nữa các nàng đi vào hái thêm một chút.
Chu Thuý Hoa bưng bát quay về, Lý thái nãi nãi đang nhặt rau, con dâu con trai cả đang cán mì, con dâu thứ hai đang hái rau trong ruộng, bọn trẻ vẫn còn chưa dậy, đang ngủ say.
Lý thái nãi nãi ngạc nhiên, tò mò: "Thuý Hoa, con bưng cái gì thế?"
Chu Thuý Hoa để cái bát lòng heo lên bàn, cười nói: "Mẫu thân, đây là ruột già hầm mà Nguyên Thanh gia làm, rất thơm. Con qua đó hỏi móng giò heo hầm đậu tương làm như thế nào, nhưng Nguyên Thanh gia không có ở nhà. A Phương nương cho con một bát lớn này. Ai ôi, mẫu thân, người nếm thử một chút, ăn ngon không?”
Lý thái nãi nãi vừa nghe nói là Liễu Phán Nhi làm thì bỗng chốc hào hứng, há miệng: "Ta nếm thử”"
Lý thái nãi nãi không có răng, toàn bộ đều dựa vào lợi ma sát với nhau để nghiền nát ruột già. Ruột già đã được hầm trong một thời gian dài nên mềm nhừ từ lâu.
Hương vị mặn tươi đặc trưng của món ruột già hầm khiến Lý thái nãi nãi thích đến mức híp mắt lại, đợi nuốt miếng thịt vào miệng, mặt mày hớn hở: "Ăn ngon, còn ngon hơn cả móng giò heo tối qua. Thật sự không ngờ ruột heo có mùi vị tanh hôi còn có thể ngon như vậy."
Lý thái nãi nãi còn dùng đôi đũa chấm một chút nước hầm, mắt lại sáng lên: "Vị của nước hầm này cũng đậm đà, lát nữa rưới lên mì sợi, mùi vị tuyệt đối ngon."
Bởi vì ruột già hâm và nước hầm khiến cho nhà thôn trưởng Lý ăn sáng vô cùng ngon.
Có thể làm ra mùi vị như vậy, Liễu Phán Nhi đã cảm thấy mỹ mãn.
Lưu thị đã cán mì sợi xong, nấu một nồi nước nóng lớn, đợi Liễu Phán Nhi dẫn bọn trẻ về bắt đầu nấu mì.
Thơm ngào ngạt, hoàn mỹ.
Lưu thị đã cắt lòng heo thành từng miếng nhỏ để trong bát, lại để rau vào, cuối cùng rưới một thìa nước hầm.
Màu của mì sợi không phải trắng lắm, nhưng cũng rất dai.
Mặc dù Liễu Phán Nhi còn có thể làm ngon hơn, nhưng thiếu gia vị nên chỉ có thể bỏ và chọn điều tốt thứ hai.
Liễu Phán Nhi dẫn bọn trẻ luyện võ xong, lúc này mới quay về. Liễu Phán Nhi khá kinh ngạc, nàng cũng tới xem thử rồi cười nói: "Tay nghề của đại thúc thợ đá rất giỏi, cối giã thúc ấy đưa cho chúng ta xài cũng tốt lắm. Thím, đại thúc, hai người cứ ngồi xuống trước đi, ta sẽ đi lấy tiền cho hai người."
Bởi vì Liễu Phán Nhi và Lưu thị đều là con dâu trẻ tuổi cho nên vợ của thợ đá Lý cũng qua. Vì tránh hiềm nghi, miễn cho bị người khác nói xấu.
Vợ Lý Thạch Đầu nhìn thấy Liễu Phán Nhi cười nói: "Nguyên Thanh gia, cối đá ngươi cần, đã làm xong cho các ngươi rồi. Chúng ta đã dốc sức đánh bóng vừa nhanh vừa đẹp, chỉ sợ chậm trễ nhà ngươi sử dụng."
Ngay lúc bọn họ vừa mới ăn cơm, thợ đá Lý dẫn hai đứa con trai, khiêng cối đá qua.
Liễu Phán Nhi lấy ra một trăm sáu mươi văn tiên đưa cho vợ của thợ đá Lý: "Thím à, thím đếm thử xem có đủ không, nếu có nhầm lẫn gì thì cũng dễ nói chuyện."
Trước đây khi bán tạp hoá, nàng đã cam kết với tất cả những đại lý bán hàng rằng chỉ cần bọn họ bảo đảm chất lượng hàng hoá thì nàng sẽ không bao giờ nợ tiền hàng.
Bởi vì uy tín của nàng quá tốt, cho nên những thương nhân đó rất coi trọng việc hợp tác với nàng. Một khi có người dám độn hàng kém chất lượng thì sẽ bị cho vào sổ đen Vĩnh viễn.
Trước đó đã đặt cọc rồi, bây giờ người ta còn đích thân mang tới cho mình, nếu Liễu Phán Nhi có tiền, tuyệt đối sẽ không thiếu nợ tiên hàng của người khác.
Vợ của thợ đá Lý mỉm cười, không khách sáo nữa mà bắt đầu đếm tiên một cách cẩn thận rồi bỏ thêm hai trăm bốn mươi văn tiền, tổng cộng bốn trăm văn đưa lại cho Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia à, nhà của chúng ta không có xe bò, nếu muốn đi lên trấn trên mua lương thực thì cả đi cả vê hết tám mươi dặm, còn phải khiêng thêm lúa thì chắc gãy chân mất. Thím xin ngươi một chuyện, khi ngươi đi bán dưa về thì sẵn tiện mua giúp cho nhà chúng ta chút lương thực, được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT