Có thể bọn họ là ngôn quan và có quyền lên tiếng nói thẳng về tất cả các quan chức khác. Mấy quan viên vội vàng quỳ xuống nói: "Bệ hạ, Thiên Công Hầu đang vu khống chúng ta! Vi thần trung thành với bệ hạ, tuyệt đối không hai lòng, không có ý định ly gián Bệ hạ và Lý tướng quân." Lý Đại Bảo bĩu môi với ánh mắt khinh thường: "Khi buộc tội người khác, ngươi có đưa ra bằng chứng không? Bây giờ biết bị người khác vu oan là mùi vị thế nào rồi chứ?" “Dù sao phụ thân ta là người trung thành, nếu các ngươi công kích ông ấy, vu khống ông ấy, vậy ta sẽ nói các ngươi là gian tế. Các ngươi muốn hãm hại phụ thân ta, có ý đồ xấu xa." Mấy vị ngôn quan trên trán chi chít một lớp mồ hôi dày đặc. Bây giờ họ có chút hối hận về những lời bàn tán trước đây của mình.

Lý Đại Bảo đã đúng khi nói rằng họ thực sự không có bằng chứng nào chứng minh Lý Nguyên Thanh có lòng không thần phục.

Lúc này, Thái Tử đứng lên nói: "Phụ hoàng, vừa rồi Thiên Công Hầu có đôi lời cũng đúng."

"Những chuyện không phân biệt rõ ràng. Không điều tra thì không biết chấn tướng. Nếu trong triều có nhiều người chỉ trích Lý đại tướng quân, vậy thì phụ hoàng, xin hãy phái người đến phủ Tây Vân điều tra." "Nếu những ngôn quan này nói đúng thì trừng phạt Lý tướng quân, nếu những ngôn quan này nói sai vậy thì cũng phải trừng phạt bọn họ."

"Mặc dù ngôn quan có quyền luận tội, nhưng cũng không phải là có thể trắng trợn gán tội. Xin phụ hoàng định đoạt." Chu Bình Đế nghiêm túc nhìn quanh các quan đại thần: "Thái tử nói có lý, trẫm sẽ phái người đến phủ Tây Vân."

"Tôn Lập Trụ huyện lệnh huyện Thanh Ngọc, chèn ép bách tính, hại dân, lừa dân, kích động dân nổi dậy ở huyện Thanh Ngọc, phá hoại đại sự của trẫm."

"Sau khi Hình bộ thẩm tra xử lý, tram quyết định cắt bỏ công danh của Tôn Lập Trụ, đánh năm mươi đại bản và lưu đày huyện lệnh huyện Thanh Ngọc phủ Tây Vân lao dịch mười năm."

Lại bộ thượng thư Tôn đại nhân nghe thấy điều này, toàn thân ông run rẩy và gần như ngất đi.

Bị đày đến huyện Thanh Ngọc cũng gần như mất mạng rồi.

Vốn tưởng rằng nếu ông ta trấn áp, qua một thời gian ngắn là có thể chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, nhưng không ngờ bệ hạ căn bản chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ qua cho Tôn Lập Trụ. Nghĩ lại, gân đây ông ta đã chỉ thị cho quản gia tìm mấy ngôn quan để luận tội Lý tướng quân, Tôn đại nhân thầm hối hận.

Quá nóng nảy.

Dù thế nào đi nữa, cần phải đợi cho đến khi mang cháu trai ra tù rồi hãng nói sau. Không chỉ vậy, sau khi Tôn đại nhân trở về nhà thì phát hiện quản gia đã mất tích, ông ta đột nhiên lo lắng và đổ mồ hôi lạnh.

Đêm đó ông ta bị ốm và sốt cao.

Tôn đại nhân thức dậy vào ngày hôm sau và quyết định nhanh chóng, ông ta dâng thư cho Chu Bình Đế thỉnh cầu được cáo lão hồi hương.

Nếu là trước đây Chu Bình Đế sẽ cố gắng giữ lại, ngược lại bây giờ Chu Bình Đế trực tiếp phê chuẩn, hơn nữa còn yêu cầu Tôn đại nhân ở lại kinh thành sau ba tháng mới có thể hồi hương.

Không ai biết tại sao, nhưng ngay sau đó tất cả họ đều nghĩ đến một khả năng. Tôn đại nhân bị bệ hạ chán ghét rồi vứt bỏ đây mà. Nhưng tại sao hắn lại bị bệ hạ chán ghét mà vứt bỏ chứ?

Những người quá hiếu kỳ đều chạy đi nghe ngóng.

Sau khi nghe ngóng thì cũng biết, kẻ chủ mưu tấn công Lý đại tướng quân là Tôn đại nhân, nguyên nhân càng làm cho người ta không nói nên lời.

Lại là vì ra mặt giúp một đứa cháu trai đã phạm sai lâm lớn ở huyện Thanh Ngọc. Thật là không đáng mà.

Rút củ cải vướng bùn, muốn điều tra thì làm sao có thể không tra ra chuyện của Lại bộ thượng thư Tôn đại nhân được cơ chứ?

*Rút củ cải vướng bùn: ý chỉ những phần tử bị bắt từ đó khai ra đồng phạm

Chẳng qua là hiện tại triều đình đang đúng lúc cần dùng người, không dễ dàng gì mới tập hợp đủ ngôn quan để phái đến phủ Tây Vân.

Nếu bây giờ làm to chuyện, chắc chắn sẽ gây ra tình trạng hỗn loạn. Vì vậy, sau khi Lại bộ thượng thư từ quan, Chu Bình Đế cũng đã không truy cứu nguyên do. Tuy nhiên, Chu Bình Đế không giữ lại Tôn đại nhân, điều này cho thấy hắn ta không ưa ông ta. Thông thường có những tranh chấp và bất đồng chính kiến, những điều này đều có thể hiểu được, Chu Bình Đế có thể chấp nhận, nhưng điều duy nhất không thể dung thứ là việc lợi dụng quyền lực để tư lợi. Vẫn còn đang ở thời điểm quan trọng. Sau khi Lại bộ thượng thư Tôn đại nhân rời đi, Chu Bình Đế trực tiếp ra lệnh cho Cố Thiệu trở lại làm Lại bộ thượng thư. Dựa theo chiến công và năng lực của Cố Thiệu, hoàn toàn phù hợp. Hai tháng sau, kết quả điều tra được cho thấy việc một số ngôn quan luận tội Lý đại tướng quân đều là giả dối, không đúng sự thật.

Nhưng dù sao thì ngôn quan cũng có quyền được góp ý kiến, tuy mục đích không trong sạch nhưng cũng không phải sai lầm lớn, sẽ bị giáng thẳng xuống ba cấp, phạt bổng lộc nửa năm.

Lần này bị giảm liền ba cấp, sẽ rất khó để tăng trở lại.

Ngoài ra, những người này cũng biết mình bị bệ hạ chán ghét mà vứt bỏ, cũng không dám ngấm ngầm làm loạn.

Chớp mắt một cái đã đến cuối năm.

Năm ngoái cả gia đình đoàn tụ nhưng năm nay Lý Nguyên Thanh lại không về. Hắn phải đợi phủ Tây Vân hoàn toàn trở thành một phần của Đại Chu mới có thể trở về.

Từ những trích đoạn và báo cáo của nội vệ, Chu Bình Đế có thể thấy phương pháp của Lý Nguyên Thanh mới là hiệu quả, hắn ta hết sức tán thành

Lý Nguyên Thanh không trở lại, nhưng Chu Bình Đế và Chu hoàng hậu lại ban thưởng cho Lý gia càng hậu hĩnh hơn. Mọi người trong kinh thành đều thấy Bệ hạ ngày càng tin tưởng vào Lý gia.

Triệu gia bên kia cũng như vậy.

Triệu đại tướng quân trấn thủ thành Tây Bắc, ổn định hậu phương, cung cấp đủ lương thảo cho phủ Tây Vân.

Vào mùa xuân năm thứ hai, Chu Bình Đế khai ân khoa.

Mặc dù sang năm mới đến kỳ hạn ba năm, nhưng phủ Tây Vân quá lớn, sau khi chia lại sẽ lên tới mười sáu huyện.

Huyện lệnh cần đến mười sáu người. Điều này không bao gồm nhiều nhân tài khác, ngoài ra, những quan chức không đủ tiêu chuẩn sẽ bị cách chức và những người có năng lực sẽ được thay thế.

Các học giả khắp Đại Chu đều rất vui mừng. Những thí sinh từ khắp nơi trên cả nước tới kinh thành để dự thị.

Cử tử gia cảnh nghèo khó, không có lộ phí đi đường thì có thể đến quan phủ địa phương vay tiền để trang trải chi phí đi lại.

Chỉ để tìm kiếm nhân tài.

Trong kỳ thi đình, các câu hỏi kiểm tra rất đơn giản, tất cả đều tập trung vào phủ Tây Vân, ngoài ra còn có các câu hỏi toán học, trông dâu nuôi tằm các...

Dù sao thì Tứ Thư Ngũ Kinh cũng như các loại sách bàn vê công văn khác nhau đều đã được thông qua trong kỳ thi hương.

Những người có tên trong danh sách đều có năng khiếu thiên bẩm và học thức sâu rộng.

Kỳ thi đình thì phải bám sát thực tế. Những quan viên này đều được phái đến phủ Tây Vân làm việc ở đó, nếu không thì không cần thiết phải khai ân khoa.

Một số người cho rằng năm ngoái phủ Tây Vân là nơi nóng nhất, khai ân khoa cũng liên quan đến việc thiếu quan chức ở phủ Tây Vân nên đặc biệt chú ý.

Vì vậy, trong kỳ thi đình, thành tích tương đối tốt.

Một số người thực sự đã viết thơ về chủ đề trồng dâu nuôi tằm và phong tục địa phương của phủ Tây Vân, có vẻ như những người đọc sách có chút cổ hũ.

Chu Bình Đế rất khoan dung với các quan chức dưới quyền và không sợ các quan chức có công danh lợi lộc.

Công danh lợi lộc ở một phương diện khác cũng có thể hiểu là lòng thành cầu tiến.

Hắn ta thông qua khoa cử để tuyển chọn quan lại thay hắn ta quản lý bốn phương. Vấn đề không phải là chọn những nhà thơ có tài văn chương giỏi.

Vì vậy, lân này những người có tài văn chương xuất chúng chỉ chăm chú vào sách vở, không quan tâm đến thực tế bên ngoài đều bị xếp hạng thấp. Ngược lại, những người thực dụng, thậm chí những cống sĩ gia cảnh nghèo khó, lại quan tâm nhiều hơn đến việc trồng trọt, chăn nuôi dâu tằm, nên họ trả lời thực tế hơn, còn có thể nói một chút vê thế nào là cai quản. Những người như vậy có thứ hạng cao. Vừa có kết quả, một số người vốn xếp hạng tốt đã bị tụt lại rất xa, trở thành đồng tiến sĩ, bày tỏ không phục. Chu Bình Đế cũng rất thức thời đem bài thi trực tiếp dán ra cho những thí sinh kia tự đọc. Học giả thông minh nhất trong số đó, nhìn nội dung bài thi thì biết được mục đích của bệ hạ. Làm một bài thơ giải đề toán học để thể hiện tài năng văn chương của mình?

Về câu hỏi trông dâu nuôi tằm, cũng viết một bài thơ, tuy tài thơ tài năng rất cao nhưng đáp án của ngươi không đúng đề, ai có thể cho điểm?

Vụ gian lận thi cử ồn ào ban đầu đã kết thúc như thế này.

Trước khi bố trí ba trăm người này đi đến phủ Tây Vân, cần phải sắp xếp học tập thêm.

Ví dụ, môn toán tiểu học phải kiểm tra đạt yêu cầu.

Ví dụ như địa lý, địa hình, phong thổ các loại cũng phải đủ tiêu chuẩn.

Như vậy mới có thể có tư cách đi phủ Tây Vân nhậm chức.

Những người thi đậu Tiến sĩ đều là những người đỉnh cao và thông minh tuyệt đỉnh, không chỉ có trí nhớ tốt mà năng lực hiểu cũng rất mạnh mẽ.

Sau hai tháng, hơn bảy phần trong số họ đã đủ tiêu chuẩn. Bọn họ được cử thẳng đến phủ Tây Van và sắp xếp công việc theo đặc điểm và khả năng của mỗi người.

Sự xuất hiện của những người này đã giải quyết rất nhiêu vấn đề khó khăn lớn trong việc dùng người trong phủ tây Vân.

Ba phần còn lại, dùng thêm một tháng học tập chăm chỉ hơn và cuối cùng đã vượt qua kỳ thi đánh giá và đến phủ Tây vân.

Những người này sợ nếu đến muộn sẽ bị lấy mất hết vị trí tốt.

Lần nữa phân chia mười sáu huyện, quan viên cuối cùng cũng được bố trí chỉnh te. Các trường học trong huyện cũng được mở.

Không chỉ Tứ Thư Ngũ Kinh được dạy mà còn dạy cả toán và một số linh tinh.

Việc này do đích thân Chu hoàng đế ra lệnh và được Bộ Lễ giám sát.

Sau một năm rưỡi, phủ Tây Vân hoàn toàn trở thành lãnh thổ của Đại Chu, tất cả nông nô ban đầu đều trở thành bách tính của Đại Chu.

Những nông nô này ban đầu phải giao hơn tám phần đồ đạc cho lãnh chúa và nhận được rất ít cho mình.

Bây giờ họ chỉ cần giao hai phần cho quan phủ, bản thân nhận được rất nhiều. Sau hơn một năm nghỉ ngơi phục hồi, đến lúc thu thuế, các quan lại Đại Chu quả nhiên nghiêm ngặt dựa theo tiêu chuẩn đóng thuế của hai thành.

Những người này nhìn gia súc và cừu trong chuồng cừu, lần lượt khóc.

Cuối cùng họ đã hiểu được giá trị của những người tự do.

Họ có một ngôi nhà, tài sản và sự tự do. Lúc này, tất cả nô lệ ban đầu của nước Tây Vân đều quỳ trên mặt đất, cách xa mấy ngàn dặm lạy hoàng đế.

Nguyện đời đời kiếp kiếp làm người của Đại Chul

Vốn di các tàn dư quý tộc của của nước Tây Vân còn muốn tận dụng cơ hội để phục nước, tạo ra bạo loạn, muốn đuổi các quan viên Đại Chu đi.

DTV

Không ngờ những người này đến không lâu thì bị bách tính của nước Tây Vân trước kia bắt lại.

Một số bị đánh đến chết, một số bị đưa đến quan phủ.

Bây giờ dân chúng không còn hận Đại Chu, họ còn cảm thấy Đại Chu nên thừa dịp đến tiêu diệt nước Tây Vân càng sớm càng tốt, để họ có thể sớm sống một cuộc sống tốt đẹp như những người tự do.

Người dân địa phương thậm chí còn căm ghét các quý tộc trước kia của nước Tây Vân hơn cả Đại Chu.

Trong nhất thời, các quý tộc của nước Tây Vân giống như chó c.h.ế.t chủ, sống dở c.h.ế.t dở, không còn dám gây rối và khiêu khích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play