"Ta họ Triệu, là quản gia của cửa hàng tơ lụa Triệu gia trên thôn Triệu gia. Dưa này khá ngon đấy, lần sau có đến thôn này thì cứ đến thẳng Triệu gia tìm ta là được."

"Cảm ơn Triệu quản gia." Lý Đại Bảo cười đáp lại, liên tục cảm ơn hắn.

Liễu Phán Nhi khá bất ngờ với biểu hiện của Lý Đại Bảo, cậu nhóc này không kiêu ngạo cũng không tự ti, hơn nữa còn giỏi ăn nói, khá có năng khiếu buôn bán.

Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa không ngờ Liễu Phán Nhi có thể bán được dưa hấu và dưa gang như vậy, Đương gia à, ta không nhìn nhầm chứ?”

Thôn trưởng Lý gật đầu,"Không nhầm đâu, một lần mà bán được nhiều như thế đấy."

Liễu Phán Nhi cười nói,"Đại thúc, đại thẩm, hai người đừng lo lắng quá. Chúng ta đi bán dưa cùng nhau, dù có bán hết hay không thì chúng ta vẫn sẽ chia đều."

Chu Thúy Hoa liên tục xua tay, tuy rằng bà rất ngưỡng mộ Liễu Phán Nhi, nhưng đã bán dưa thì phải dựa vào chính mình.

Họ không biết thì có thể học, không thể dựa dẫm vào người khác mãi được.

Triệu quản gia mỉm cười, cũng không để ý chuyện này mà ngược lại còn cảm thấy cậu bé kia rất thông minh, biết mượn danh người khác, đây là mánh khóe thường được sử dụng trong buôn bán.

Liễu Phán Nhi cười, cực kỳ tán thưởng cách làm việc của Chu Thúy Hoa,"ÐĐược thôi, vậy dưa nhà nào nhà ấy tự bán nhé, nha nào bán xong trước thì sẽ qua bán giúp nhà còn lại."

Thằng nhóc thối này thông miinh thật!

Triệu quản gia chưa đi được bao xe nghe Lý Đại Bảo la vậy thì quay lại nhìn, rồi lắc đầu bật cười.

Lý Đại Bảo thấy mẫu thân cất ba mươi lăm văn tiền đi thì chợt trở nên hào hứng, cậu bé la lớn;"Dưa hấu Kim Ngọc Mãn Đường, dưa gang vừa thơm vừa ngọt đây! Mọi người mau tới mua đi, người của cửa hàng tơ lụa Triệu gia còn khen là dưa ngon đấy!"

Gã sai vặt vác đòn gánh ở phía sau nghe vậy thì cảm thấy không vui,"Triệu quản gia, ngài xem, tên nhóc kia đúng là không biết điều, dám lôi cả cửa hàng tơ lụa Triệu gia của chúng ta vào cơ đấy."

Chu Thúy Hoa từ chối,"Như vậy sao được? Chúng ta không thể lợi dụng ngươi như thế! Ngươi bán được thì chúng ta cũng có thể bán được. Không biết bán thì chúng ta có thể học. Dưa của chúng ta giống nhau, giá cũng giống nhau, chắc là vẫn bán được thôi, hoặc là đợi các ngươi bán xong thì qua bán giúp chúng ta cũng được!"

Người đi chợ rất đông, người trên trấn này hầu hết đều có cửa hàng, dù trong nhà có ruộng thì cũng chỉ cho người khác thuê để trông trọt mà thôi. Lương thực trong nhà họ hâu hết đều được mua tại chợ này.

Gã sai vặt nghe Triệu quản gia nói vậy thì gãi đầu, vậy cũng được sao?

Thôn trưởng Lý thấy ngay cả Lý Đại Bảo cũng lớn tiếng rao hàng được thì một nam nhân như ông sao lại không thể chứ, bèn hét lớn theo,"Dưa hấu Kim Ngọc Mãn Đường loại ngon nhất đây, dưa gang vừa thơm vừa giòn lại vừa ngọt đây, mọi người mau tới đây ăn thử miễn phí đi, ăn thử miễn phí đấy."

"Được rồi, đừng nhỏ mọn như thế, ngươi so đo quá rồi. Cửa hàng tơ lụa Triệu gia của chúng ta còn nói tơ lụa nhà chúng ta là kiểu phổ biến ở huyện thành và phủ thành suốt kia kìa! Còn về việc có nói thật hay không thì chúng ta là người hiểu rõ nhất, không phải sao? Huống chi vừa rồi chúng ta đúng là mua dưa nhà người ta thật, người ta đâu có nói dối."

"Dưa của ngươi tên là Kim Ngọc Mãn Đường, cũng được làm từ vàng luôn chắc? Thế này thì đắt quá rồi còn gì?" Một phụ nhân nếm thử xong, nhịn không được mà phàn nàn.

Mọi người đều đến nếm thử một chút, vừa thử đã thích mê.

Nhưng sau khi hỏi được giá thì họ lại chê đắt.

Vừa nãy đã có người nhìn thấy Triệu quản gia mua dưa, vậy nên chắc chắn họ không nói khoác. Dưa hấu được cả Triệu quản gia khen ngon thì nhất định không tồi.

Chu Thúy Hoa nhớ rõ lời giải thích lúc nấy của Liễu Phán Nhi, học theo nói,"Dưa nhà chúng ta lớn hơn dưa bình thường, lại còn ngon hơn dưa bình thường nữa. Nếu mua một trái thì chúng ta lấy giá bốn văn tiền, mua một trái dưa hấu và một trái dưa gang thì bảy văn tiên, ngài mua dưa này về, người nhà chắc chắn là rất thích ăn.

Liễu Phán Nhi cũng cười nói,"Đúng vậy, ngài cũng vừa nếm thử rồi còn gì, rất ngon đúng không? Mua về không sợ lỗ, cũng không sợ bị lừa. Trời nóng như thế này mà ăn được trái dưa ngon thì khoan khoái biết bao."

"Nhưng mà đắt quá." Vị đại tỷ này vẫn còn đang kì kèo, đúng là nàng ta thích dưa này thật, đã ăn tới mấy miếng dưa miễn phí rồi.

Liễu Phán Nhi thấy vậy bèn khuyên nhủ,Đại tỷ à, dưa này ngon lắm, ngài xem biết bao nhiêu người đang xếp hàng để mua kia kìa. Nếu ngài không mua, lát nữa chúng ta cũng bán hết sạch thì hôm nay ngài không được ăn dưa này nữa đâu. Gần đây thời tiết nóng bức, ăn dưa để giải nhiệt thoải mái lắm."

Phụ nhân kia thấy ngày càng có nhiều người đến mua dưa thì rốt cuộc cũng chịu lấy ra bảy văn tiên, mua một trái dưa hấu và một trái dưa gang. Trước khi đi, nàng ta còn câm theo mấy miếng dưa ăn thử.

Không chỉ Liễu Phán Nhi bán được nhiều dưa mà ngay cả thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa cũng bán được không ít. Mao Đản và Lý Đại Bảo thay phiên nhau bê mâm dưa ăn thử ra cho mọi người nếm thử.

Bởi phương pháp bán hàng của họ đi đúng hướng, vậy nên dù giá cả có hơi đắt thì nhờ có mùi vị thơm ngon và kích cỡ ưu việt của dưa, họ bán bốn văn tiền là vẫn rất có lời.

Chưa tới giữa trưa, họ đã bán hết toàn bộ số dưa hấu rồi.

Liễu Phán Nhi nghe vậy thì dở khóc dở cười, nhưng cũng hiểu được suy nghĩ của Chu Thúy Hoa. Đối với nông dân thì một văn tiền họ cũng tiếc.

Nhà thôn trưởng Lý bán được năm trăm chín mươi văn tiền.

Chu Thúy Hoa vẫn thấy hơi tiếc, nàng ấy lẩm bẩm/"Lần sau lên trấn phải mang theo chổi mới được, không chỉ tiết kiệm được hai văn tiên mà còn mang được phân bò về làm phân bón."

Lúc này, có người đến thu phí bày sạp hàng. Hai nhà đều có xe bò, chiếm diện tích khá lớn, tốn mất bốn văn tiền phí bày sạp, cộng thêm hai văn tiền phí dọn dẹp phân bò nữa, tổng cộng hai nhà hết mười hai văn tiền. Hai nhà đều cực kỳ vui mừng, không ngờ việc bán dưa lại thuận lợi như thế.

Không thể để phân nhà mình đi bón ruộng ngoài được.

Nhà Liễu Phán Nhi có tổng cộng hai trăm ba mươi mấy trái dưa hấu và dưa gang, trừ số dưa ăn thử ra thì đã bán được tất cả bảy trăm mười một văn tiền.

Liễu Phán Nhi gật đầu,"Thím nói đúng, chúng ta phải đi mua lương thực thôi."

Liễu Phán Nhi ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu,"Thẩm à, chúng ta đừng lê mề nữa, muốn mua gì thì nhanh chóng đi mua thôi. Trên đường về, chúng ta cứ mua bánh bao hoặc bánh gì đó để ăn cũng được, tranh thủ về sớm một chút."

Chu Thúy Hoa gật đầu,/Đúng rồi, bây giờ chúng ta có tiên trong tay, phải nhanh chóng đi mua dầu, muối, nước tương và giấm thôi. À, còn phải mua gạo và mì nữa. Đã mấy hôm nay trong nhà không có lương thực rồi, chúng ta cũng nhịn không nổi nữa chứ đừng nói là người già và mấy đứa nhỏ."

Ngoài ra, nguồn phân bón mà nhà nông dùng để trồng trọt cũng phải dựa vào phân của gia súc và con người.

Trên trấn này có hai cửa hàng vải, Liễu Phán Nhi muốn đi mua vải nên đã đi vào cùng Chu Thúy Hoa, còn thôn trưởng Lý thì trông xe bò cùng hai đứa bé.

Mùa hè ở phía Nam nóng ẩm, mua nhiều quá thì dễ bị mốc, vậy nên Chu Thúy Hoa và Liễu Phán Nhi bàn bạc một lúc rồi quyết định mỗi người mua mười cân gạo và mười cân mì.

Cách đó không xa có một cửa hàng tạp hóa, ở đó bán đủ dầu, muối, nước tương và giấm.

Họ vội đẩy xe bò ra chợ, đến cửa hàng bán lương thực để mua gạo và mì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play