Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh ngồi ở thượng vị*, nhìn ve phía mấy người ngồi ở hai bên. *Vị trí cao nhất. Ở trước mặt Liễu Phán Nhi, Trương Vãn Hoa cùng người nhà họ Dương còn có thể nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng ở trước mặt Lý Nguyên Thanh, bọn họ thực khiếp sợ mà run bần bật. Dương tộc trưởng vẫn nhớ rõ như hình ảnh lúc trước bị Lý Nguyên Thanh tẩn bâm mình, cuối cùng ngồi không được mà tê liệt từ trên ghế ngã xuống đất, không ngừng dập đầu. Tình hình của Trương Van Hoa cũng chả tốt hơn là mấy. Vương Thiết Trụ thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, quỳ rạp xuống, không dám ngẩng đầu. Lúc này Trương Van Hoa cũng dùng hết dũng khí rồi, tuy rằng hiện tại vẫn đứng nhưng cũng run bần bật.
“Tướng quân, phu nhân, xin hai người tha mạng. Dân phụ thật sự cảm thấy có người muốn hãm hại Đại Bảo, nên mới vội vã tới kinh thành.”
"Dân phụ không phải tới tìm Đại Bảo gây phiền toái, không phải lại tới đây bôi đen thằng bé. Rất mong phu nhân cùng tướng quân hiểu thấu."
Dương tộc trưởng vốn dĩ vẫn đang không nói nên lời, sau khi nghe được Trương Van Hoa, tức khắc nảy ra chủ ý.
Đúng vậy, người đó mật báo, phỏng chừng là không nhịn được mà đánh rắm. Bà ta có thể nhân cơ hội này để thể hiện công lao của mình với Lý tướng quân và Đức Thụy phu nhân mài
"Lý tướng quân, bà già này cũng không muốn giải thích thêm về chuyện thị phi xảy ra trong quá khứ nữa. Lần này ta vượt ngàn dặm xa xôi tới đây là vì ta muốn nói cho phu nhân và tướng quân biết một điều rằng, có người muốn mưu hại Đại Bảo."
Khóe miệng Lý Nguyên Thanh nhếch lên, hắn không ngờ đầu óc của những người này lại linh hoạt như vậy.
Nhưng thế cũng tốt, hắn đỡ phải nghiêm hình bức cung.
Lý Nguyên Thanh trâm giọng hỏi: "Thế thì bây giờ các ngươi hãy nói ra hết tất cả những gì mình biết đi, không được phép giấu giếm bất kỳ điều gì."
Trương Van Hoa giành trả lời trước: "Để ta nói cho, người đó khoảng bốn mươi tuổi, không nói giọng địa phương của chúng ta mà giọng nói của người đó cũng không phải giọng thủ đô."
"Dân phụ vô năng, không có kiến thức, không thể phán đoán từ khẩu âm của kẻ đó xem đến cùng thì kẻ đó là người ở đâu, nhưng dân phụ chắc chắn là người đó rất ghét mì, thế nên bữa nào cũng phải ăn cơm."
"Đúng rồi, người đó còn thích bỏ đường vào đồ ăn. Đây là những thông tin mà ta nghe được từ chỗ điếm tiểu nhị sau khi tiêu tốn năm mươi văn tiền."
Không thể không nói, đầu óc của Trương Van Hoa thực sự vô cùng linh hoạt!
Ánh mắt của Lý Nguyên Thanh nhìn về phía Trương Vẫn Hoa: "Còn gì nữa không? Ngươi cẩn thận ngẫm lại đi, về diện mạo, tuổi tác, chiêu cao của kẻ đó." Trương Vẫn Hoa nghĩ nghĩ, như rơi vào hồi ức: "Chiều cao của người đó ngang ngửa chiều cao của ông già nhà tôi, nhưng không chắc nịch như ông ấy. Người đó có mái tóc hoa râm, khuôn mặt rất gầy gò; ta chưa bao giờ thấy người đó cười, cứ như là da thịt trên mặt không thể cử động được vậy."
Liễu Phán Nhi nhanh chóng ghi chép mọi thứ vào vở, từ mặt mũi, thịt trên mặt không thể động đậy cho đến việc suy đoán đối phương có thể đã sử dụng biện pháp dịch dung.
Người bình thường không thể làm cho thịt trên mặt đứng yên được. "Còn gì nữa không?" Lý Nguyên Thanh tiếp tục hỏi: "Cẩn thận ngẫm lại, khi nào nghĩ ra thì nói tiếp."
Trương Vẫn Hoa gật gật đầu: "Vâng thưa Lý đại tướng quân, để dân phụ nghĩ lại." Lúc này, ánh mắt của Lý Nguyên Thanh mới nhìn về phía Dương tộc trưởng và Dương Đại Lượng: "Nói cho ta biết người nọ trông như thế nào khi các ngươi tiếp xúc với người đó đi?"
Dương tộc trưởng không gặp người kia, ông ta nhìn về phía cháu trai Dương Đại Lượng: "Đại Lượng, ngươi gặp người kia rồi, ngươi mau nói ra đi."
Dương Đại Lượng nghĩ nghĩ rồi khoa tay múa chân ước lượng chiều cao: "Người đó lùn hơn thảo dân khoảng nửa cái đầu, rất gây, nhưng mặt của ông ta lại cực kỳ béo, còn vô cùng nhăn nheo. Tóc cũng là tóc hoa râm, giọng của vùng miền chúng ta."
"Trước kia thảo dân có đi theo tiêu cục áp tải, cũng coi như là đã vào Nam ra Bắc. Mặc dù ông ta đã cố gắng nói chuyện bằng tiếng phổ thông nhưng giọng của ông ta là giọng của người miền Nam." "Giọng người miền Nam?" Lý Nguyên Thanh sửng sốt: "Ngươi có chắc không?" Dương Đại Lượng gật gật đầu: "Ta chắc chắn." Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khó hiểu, bọn họ có kẻ thù như vậy ở phương Nam sao? Liễu Phán Nhi căn cứ theo miêu tả của bọn họ rồi phác họa ra diện mạo của những người này. Nhưng chẳng cần xem thêm Liễu Phán Nhi cũng có thể xác định được rằng, người này đã sử dụng biện pháp dịch dung. Bên cạnh đấy, người đó còn tiêu tiên thuê xe ngựa của hai nhóm người Trương Van Hoa và Dương tộc trưởng, sau khi đưa lộ phí thì lại biến mất không còn thấy bóng dáng.
Bây giờ có muốn tra thì cũng tra không được nữa rồi.
Nhưng Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh đều không phải loại người chỉ biết ngồi chờ chết, hai người ngay lập tức đi đến sườn núi Dương gia để tìm kiếm những manh mối càng nhỏ bé tinh vi hơn. Mặc dù việc Trương Vẫn Hoa và Dương tộc trưởng đến hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bọn họ nhưng những người này đã cho thấy họ sẽ không nói ra những lời ác độc với Lý Đại Bảo.
Bằng cách này, thanh danh của Lý Đại Bảo sẽ không phải chịu ảnh hưởng gì hết. Người kia mất công như vậy, đi một vòng lớn như thế, chẳng lẽ chỉ là muốn đưa những người được gọi là thân nhân của Lý Đại Bảo tới đây để hưởng thụ hạnh phúc thôi sao? Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh nhìn nhau.
"Ta vẫn cứ cảm thấy mọi chuyện sẽ không diễn ra đơn giản như này." Liễu Phán Nhi chau mày: "Gần đây ngày nào Đại Bảo cũng đi đi về về, vô cùng bận rộn, nghe nói nhóc ấy đang nghiên cứu một cái gì đó rất bí mật và quan trọng."
Lý Nguyên Thanh gật gật đầu: "Đúng vậy, rất quan trọng."
"Thứ gì thế? Chàng có thể nói ra được không?" Liễu Phán Nhi kinh ngạc: "Gần đây ta bận quá nên không có hỏi Đại Bảo được."
Lý Nguyên Thanh trả lời: "Đại Bảo đang cải tiến quy trình rèn sản phẩm sắt, nhóc ấy đã nhận thấy rằng bằng cách thêm một lượng carbon thích hợp vào sắt, sắt sẽ không bị rỉ sét."
"Hả?" Liễu Phán Nhi kinh ngạc: "Thế thì là inox rồi còn gì? Nó có ưu điểm là không bị ri sét, còn có rất nhiêu công dụng." "Bảo sao nhóc ấy vừa thành thân xong mà ta đã không thấy người đâu rồi. Hóa ra là đang vội vàng chuyện này."
Lý Nguyên Thanh cười cười, cực kỳ tán thưởng với tính cách tinh ý của Lý Đại Bảo: "Đứa nhỏ Đại Bảo này sinh ra là để làm nghiên cứu khoa học. Nhóc ấy dám nghĩ dám làm, lại còn chịu được cực khổ." "Đại Bảo ưu tú, đã vượt qua rất nhiều người rồi. Đại Bảo không cần ở trong quan trường ngươi lừa ta gạt, bè lũ xu nịnh nhưng vẫn có thể thăng quan; không những thế, nhóc ấy còn đạt được đế tâm.”
"Người như Đại Bảo không cần phải đứng ve phía nào cả. Cho dù ở triều đại nào thì những người như Đại Bảo đều sẽ được hoàng đế trọng dụng."
Liễu Phán Nhi cũng gật gật đầu, chau mày: "Vậy đến cùng thì chuyện này là như thế nào? Ta nghĩ kiểu gì cũng không hiểu nổi luôn ấy?"
Buổi tối, lúc Lý Đại Bảo trở về liền gặp lại Trương Vẫn Hoa và Dương tộc trưởng, vì lân này đã xác định được thân phận của những người này nên hắn ta cũng không giả vờ nữa.
Khi Trương Vãn Hoa nhìn thấy Lý Đại Bảo, bà ta đã bật khóc ngay lập tức: "Đại Bảo, ta biết con oán hận nương, nhưng nếu như ở lại Dương Gia Thôn thì ta thật sự sống không nổi."
"Bọn họ ép ta phải đi, đuổi ta đi, nếu như ta không đi thì thứ đợi ta ở thời khắc cuối cùng sẽ là cái chết! Con đừng trách nương, nương không phải cố ý đâu."
Lý Đại Bảo nghe vậy bèn nhìn mẫu thân với ánh mắt phức tạp rồi từ từ nói: "Trời muốn thì trời mưa, nương muốn gả cho người khác, phận làm con như ta cũng ngăn không được."
"Người cảm thấy gả chồng là một lựa chọn tốt thì gả, mấy năm nay người sống rất khá, ta cũng có một cuộc sống không tồi, vậy là đủ rồi." Trương Vẫn Hoa nghe được những lời này thì hơi sửng sốt, bà ta không ngờ Lý Đại Bảo có thể bình tĩnh như thế. Lý Đại Bảo lớn lên có vài phần giống bà ta, cũng có vài phần giống với người chồng cũ quá cố của Trương Van Hoa. Bà ta đã từng nghĩ đến viễn cảnh Lý Đại Bảo sẽ oán trách, sẽ tức giận, sẽ nhìn bà ta với ánh mắt căm phẫn. Chỉ không nghĩ tới tình huống bình tĩnh hòa nhã của hiện tại. Nếu như cậu cảm thấy căm phẫn tức giận thì điêu đó chứng tỏ trong lòng cậu vẫn còn để ý. Mặc dù lúc ban đầu sẽ có chút xấu hổ, nhưng sau khi bà ta khóc lóc câu xin thì có thể sẽ làm cho Lý Đại Bảo mềm lòng. Chính là, này hết thảy.
Chỉ là sự bình tĩnh của Lý Đại Bảo đã đánh nát tất cả những điều này.
Bởi vì không thèm để ý nên mới bình tĩnh như thế.
Trương Vãn Hoa há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.
Cha dượng là Vương Thiết Trụ ôm con trai Tiểu Thạch Đầu, căn bản là không dám ngẩng đầu lên.
DTV
Lúc này Dương tộc trưởng tức giận nói: "Đừng nói hay hơn ca hát. Trong những năm cha Đại Bảo đi lính, ngươi và Vương Thiết Trụ này đã có hành động mắt đi mày lại với nhau rồi..."
Trương Vãn Hoa nghe thấy mấy câu này bèn vội vàng mắng: "Mẹ kiếp đồ chó, dù cho Trương Vẫn Hoa này tái giá thì cũng sẽ tái giá một cách quang minh chính đại, ngươi không thể bôi nhọ ta như vậy." "Chuyện đã trôi qua lâu vậy rồi, cho dù có ba hoa chích choè về nó thì cũng không có ai tin tưởng. Ta cũng không muốn giải thích quá nhiều."
"Bây giờ ngươi vũ nhục ta chính là đang vũ nhục Đại Bảo, đến cùng thì ta vẫn là thân sinh mẫu thân của Đại Bảo."
Vốn dĩ Dương tộc trưởng còn lời muốn nói, nhưng ông ta đã bị Dương Đại Lượng đứng bên cạnh ngăn lại.
Bọn họ lại đây là để thơm lây chứ không phải là lại đây để cãi nhau.
Bây giờ, cho dù có là vì thể diện thì Lý Đại Bảo cũng sẽ tiếp nhận bọn họ.
Nếu bọn họ lại đây là vì tiền, vì được thơm lây thì cần gì phải làm loạn đến quá mức chịu đựng như vậy chứ?
Dương Đại Lượng cười cười: "Thẩm, chuyện trước đây đã qua hết rồi, bây giờ Đại Bảo không tính toán nữa, chúng ta cũng vậy."
Lý Đại Bảo nghe được lời này, nhìn sang Dương Đại Lượng.
Mặc dù đi theo bên cạnh cha mẹ Dương, cậu sẽ có nhiêu thứ, nhưng mà đối với chuyện am ức phải nhận khi còn nhỏ, cậu cũng vô cùng để ý.
Liễu Phán Nhi thương Lý Đại Bảo, nhìn về phía những người này: "Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, các ngươi cứ đợi ở trong sân trong nhà, không được di lại lung tung."
"Ta sẽ sắp xếp người hầu hạ chăm sóc chuyện ăn ở cho các ngươi, ta cũng biết mục đích các ngươi tới đây lân này. Ta vẫn là câu nói kia, nếu như Đại Bảo yên ổn, các người sẽ yên ổn."
"Ngược lại, nếu như Đại Bảo không ổn, tất cả các ngươi cũng đừng mong yên ổn. Cho nên khi các ngươi nói chuyện ở bên ngoài, nhớ kỹ phải giữ gìn thể diện."
"Đại Bảo có thể diện, các ngươi mới có thể diện. Dù sao Đại Bảo cũng chưa từng nói không cho các ngươi lợi ích gì. Nếu như các ngươi ở bên ngoài ăn nói lung tung, làm ảnh hưởng đến thanh danh của Đại Bảo. Thì ta sẽ nói ra hết toàn bộ những chuyện năm đó các ngươi đã làm." "Đừng tưởng rằng cách xa ngàn dặm ta sẽ không biết chuyện ở quê quán của các ngươi! Các ngươi không biết hoàn cảnh của chúng ta, không có nghĩa là ta không biết của các ngươi."
"Nếu ai khiến cho Đại Bảo nhà chúng ta phải chịu thiệt thòi, bị tổn thương, ta là người làm mẹ, dù cho không phải là mẹ ruột của Đại Bảo, nhưng ta nuôi nấng nó, ta dạy dỗ nó, tất nhiên cũng sẽ sẵn lòng làm tất cả mọi chuyện vì nó."